Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 14

Editor: Táo.

Cả người lạnh lẽo giống như được ngâm trong hầm băng.

Vì vậy, tôi cố gắng mở to đôi mắt mình và thấy rằng tôi thực sự đang ở trong nước. Bên cạnh có một người kéo tôi lên, rất giống Lữ Mông.

“Lữ…Mông? “Giờ này khắc này, tôi chỉ muốn xác nhận người ở bên cạnh tôi có phải là hắn hay không?

“Yên tâm, sẽ không sao. May mắn thay dưới vách đá này lại là một hồ nước.” Đó là giọng nói của hắn.

Sau đó, tôi cảm thấy thoải mái. Tôi vô sỉ liều lĩnh dựa vào người hắn, lại nhắm mắt lại.

Sau đó, cảm giác lại qua một khoảng thời gian rất dài, mơ hồ lại nghe Lữ Mông đang nói chuyện: “Ta ở đây giúp đệ rút tên trên người xuống, sau đó lại đi tìm xem có chỗ nào ra khỏi hay không?”

“Hay là trước tiên ta đi châm lửa, giúp đệ cởi y phục ướt này đã”.

Sau khi hắn lại mở miệng, tôi mơ hồ cảm giác chung quanh có chút ấm áp cùng hơi nóng.

Nhưng hắn nói gì? Cởi… Cởi y phục ra?!

Không đợi tôi có phản ứng, cũng không có sức phản ứng, đã cảm giác có hai tay đã chạm vào ngực tôi muốn cởi y phục của tôi.

“Chờ đã…” Tôi muốn ngăn cản hắn. Nhưng chữ còn chưa kịp nói ra, đã cảm giác được da thịt của mình bại lộ hết ra ngoài.

Cùng một giây đó, tôi cố gắng mở to hai mắt ra, nhìn thấy Lữ Mông kinh ngạc, động tác hai tay sửng sốt giữa không trung.

Vâng, hoàn toàn bị phơi bày.

Nhưng tôi không kịp là một nữ tử giữ thân ngọc ngà, mũi tên kia ở trong cơ thể, một cảm giác không thoải mái. Tôi chỉ có nhắc nhở hắn nói: “Có thể thay ta lấy tên ra trước hay không? Như huynh có thể thấy, ta không phải là nam nhi, có thể thu hồi ánh mắt kinh ngạc của huynh hay không, ta sẽ giải thích cho huynh. ”

Lúc này hắn như mới nghe lọt tai, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hắn nuốt nước miếng xuống: “Vậy, thứ cho sự mạo phạm. ”

Tay hắn từ phía sau ôm lấy tôi, đem y phục trước mặt tôi hơi sửa lại, sau đó cởi bỏ một phần y phục phía sau lưng tôi, lộ ra vết thương nơi mũi tên.

Một tay của hắn đã động lên thân mũi tên, tôi lập tức hồi hộp toàn bộ thân thể đều run lên.

Sợ hãi rõ ràng như vậy hắn hiển nhiên cũng cảm nhận được, đột nhiên đưa một cánh tay khác của hắn vươn tới trước mặt tôi nói. “Sợ thì nói, cắn cánh tay ta là được rồi. ”

“Cảm tạ..cảm tạ huynh … Không bằng như này, ta đếm ba tiếng, tiếng thứ ba bất kể như thế nào huynh cũng xuống tay rút tên ra, thế nào? ”

“Được.”

“Như vậy… Một, hai..”Tôi đếm trong miệng, đồng thời cũng đang tìm kiếm một vị trí thích hợp. Điều này có vẻ từ một tia hy vọng thực sự có thể làm cho tôi ít đau đớn hơn.

“Ba.. “

Thật sự là trong nháy mắt xoẹt qua, cảm thấy thịt sau lưng như bị xé rách, môi tôi chạm lên môi Lữ Mông!

Đau đớn, đau đớn như vậy!

Để đánh lạc hướng nỗi đau, tôi rất ích kỷ cắn cánh môi Lữ Mông.

Hắn nhất định là bị hành động như vậy của tôi làm cho khiếp sợ rồi! Bằng không bàn tay nắm tiễn làm sao lại hơi sững lại, lơ lửng lại trên không trung như vậy.

Chủ động hôn, tôi giày vò môi hắn một hồi, cuôi cùng vẫn chịu không nổi nghiêng đầu lên vai Lữ Mông, trong miệng lẩm bẩm “đau”.

“Ta…Ta có tìm được ít dược thảo cầm máu…” Nói xong, hắn liền cẩn thận từng li từng tí giúp tôi bôi dược thảo băng bó lên vết thương.

Tôi cứ như vậy nằm trong lòng hắn, không nghĩ tới việc xa khỏi lồng ngực này.

Cứ như vậy đi, cả đời chết đuối trong vòng tay này, tôi cũng không muốn đi ra. Lúc đó tôi, thực sự nghĩ như vậy.

Lặng lẽ, sau một thời gian dài cảm nhận. Chờ nỗi đau trên người tôi không còn rõ ràng nữa, tôi mới từ từ mở miệng nói: “Hiện giờ, ta cũng không muốn che giấu chuyện gì nữa. Không sai, ta là nữ nhi, ta vốn là nha hoàn bêncạnh phu nhân Đại Kiều. Sở dĩ muốn vào quân doanh, chính là vì muốn nhìn thấy huynh. Phải, ta đã cố gắng tiếp cận huynh. Bởi vì… Bởi vì, ta thích huynh…”

Dựa vào hắn, dựa vào lồng ngực hắn, tôi không thể nhìn thấy biểu cảm gì của hắn. Cũng là có thể chỉ cảm nhận được tiếng thở dốc của hắn khẽ khàng ở cổ tôi.

Giống như là đang cố gắng khắc chế, lại càng không khống chế nổi, càng thêm dồn dập thở dốc.

“Huynh…” Tôi hơi ngẩng đầu, muốn hỏi hắn làm sao vậy?

Nụ hôn của hắn lại vừa vặn rơi xuống.

Giữa môi và răng lại triền miên một trận, chỉ là lần này hiển nhiên là hắn chủ động hơn nhiều. Tôi hoàn toàn mất đi lý trí, hoặc, cũng không nghĩ về việc suy nghĩ một chuyện gì khác. Tôi đã hoàn toàn đắm chìm trong sự mê man lúc này.

Bàn tay của hắn chạm vào da thịt của tôi từ từ xuyên qua vạt áo của tôi. Tuy lòng bàn tay hắn lộ ra từng luồng hơi nóng, nhưng động tác tay của hắn lại không ngừng chạm vào cơ thể tôi khiến tôi rùng mình.

Uh… Quả nhiên là nam nhân… Không phải, là quá nhanh sao?

Tôi ngăn lại đôi tay bất chính muốn làm bậy kia của hắn, đồng thời đôi môi cũng thoát ly khỏi môi hắn: “Chuyện kia… Ta vẫn còn bị thương”.

“Hả?”. Hình như nghe tôi nói như vậy, hắn dường như bối rối. Tôi có thể phát hiện khuôn mặt của hắn hơi đỏ ửng, có lẽ hắn hơi ngượng ngùng vì ham muốn của mình.

“Ừ, thực thứ lỗi. Ta không tốt. “Hắn xin lỗi xong, tay kia cũng thành thật thu lại.

Tôi quyết định thừa dịp sắt đã được rèn nóng, dù sao thiếu nữ rụt rè gì đó, tôi đã sớm không còn.

” Vậy nên… Hành động vừa rồi của huynh là gì? Huynh có chấp nhận lời thổ lộ của ta không? “Tôi hỏi hắn ngay lập tức.

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi ngược lại tôi: “Nàng có chắc không?” Nàng có thực sự thích ta không? ”

Tôi cười chắc chắn: ” Vâng. Ta chắc chắn. Ta chỉ thích những người đang ở trước mắt ta hiện giờ. Người này họ Lữ tên Mông tự Tử Minh, ta đã thích người này từ rất lâu. ”

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi một lần nữa. Tôi không biết liệu hắn có thể nhìn thấy một số cảm xúc của tôi thuộc về hắn với trái tim và tâm trí của mình không, đây cũng không phải là môtk trò đùa.

Nhưng ít nhất tôi đã nghe thấy hắn thay đổi cách gọi tôi.

“A. A Nhiễm! Trong một thời gian dài, hắn đã gọi như vậy. Lúc này đây, tôi luôn cảm thấy hắn gọi tôi một tiếng A Nhiễm này luôn tràn ngập tình ý sâu nặng.

Sau đó, nằm trong vòng tay của hắn, tôi lại hỏi sao chúng tôi lại rơi vào một hang động như vậy?

Hắn ngược lại rất bình tĩnh trả lời tôi, hắn ôm tôi thay hắn đỡ mũi tên, vì tránh né một cước của vó ngựa bên cạnh đạp xuống, không cẩn thận xoay người mà rơi xuống vùng nước hồ dưới vách đá. Khi bơi lên bờ, hắn đã tìm thấy nơi này. Hắn còn nói nước kia có lẽ cũng không cuốn trôi chúng tôi bao xa. Nhưng sau đó nhìn lại, quả thực xem ra hắn đã xem thường sức mạnh của dòng chảy này.

Chúng tôi đã dành một đêm trong hang động. Ngày hôm sau, hắn đi ra ngoài để tìm đường. Lữ Mông tìm dược thảo thật sự rất tốt, mới một ngày này mà tôi cảm thấy vết thương trên người đã không còn đau đến dữ dội

Tôi vốn mù đường, chứ đừng nói đến thời đại xa lạ này. Bởi vậy, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo Lữ Mông, hoàn toàn không hề nghi ngờ cảm giác phương hướng của hắn.

Sau đó, điều gì đó đã xảy ra. Chúng tôi đã đến một nơi hoàn toàn không nghĩ rằng chúng tôi sẽ đặt chân đến.

Thật sự là không biết dòng nước chảy nho nhỏ này, lại đưa chúng tôi đến một vận mệnh diệu kỳ trong thời đại loạn thế này.

Bạch Môn Lâu. Phải, chúng tôi lại đi tới nơi này. Ngoại trừ việc không thể tưởng tượng nổi, tôi không thể nghĩ ra những từ khác để mô tả tâm trạng kinh ngạc của tôi khi nhìn thấy tòa thành trước mắt này.

Tháng 12 năm Kiến An thứ ba, Lữ Bố trong ấn tượng hình như sắp mất mạng ở Bạch Môn Lâu cũng vào thời gian này.

Vì vậy, tôi lại không muốn chứng kiến lịch sử này.

Cho đến khi chúng tôi đi vào nơi này, mới phát hiện quả thật là như vậy.

Rất nhiều người, rất nhiều người, vây quanh trong và ngoài thành.

Ở phía trước của họ, chỉ cần treo một người đang lơ lửng. Thân người bị dây thừng thô buộc ở bên thắt lưng treo cao giữa không trung. Tóc tai bù xù, trên áo trắng bị xé rách hiện lên vết máu be bét. Tôi biết, đó là Lữ Bố, Lữ Phụng Tiên bị giáng tội, bị xé bỏ áo giáp.

Bởi vì cách xa, vả lại tóc của người đó bù xù ở trước mặt, tôi không thể nhìn thấy rõ dung nhan chiến thần trong truyền thuyết này.

Nhân trung Lữ Bố, mã trung xích thố. Tôi vẫn luôn tin tưởng.

Vậy nên, giống như giờ phút này, người bị trói buộc kia bỗng nhiên từ trong cổ họng phát ra từng tràng cười, tôi cũng không giống đám người vây xem chung quanh, biểu hiện ra dáng vẻ rất giật mình.

Hắn tốt xấu gì cũng là một anh hùng tồn tại trong loạn thế này, trước khi chết cười như vậy tôi lại không cảm thấy có bất cứ điều gì đó không ổn. Như vậy, mới ra dáng vẻ của một anh hùng.

Chỉ là mỹ nhân của hắn, mỹ nhân Điêu Thuyền của anh hùng kia, trên sử sách hình như cũng không ghi lại tung tích của nàng sau khi Lữ Bố qua đời. Tôi phóng tầm mắt nhìn lại, từng vùng nam nhân xám xịt, không có một chúthồng nhan sáng ngời nào.

Xem ra một trong tứ đại mỹ nhân này lại là vô duyên không gặp.

“Người này chính là Lữ Bố.” Lữ Mông đứng bên cạnh mở miệng, nghe không ra là trình bày hay là nghi vấn.

“Đúng vậy, chính là Lữ Bố. Cùng người một họ, lại còn là bổn gia! “Tôi đột nhiên nghĩ như vậy mới nói ra vậy.

“À” Lữ Mông dường như rất khinh thường: “Người này không phải từng có ba họ sao?”

Mặc dù tôi nghe không thoải mái, nhưng không có gì để cãi lại. Lữ Bố, danh hiệu gia nô ba họ như Lữ Bố thật đúng là hủy hoại không hề nhẹ.

“Huyền Đức huynh, huynh xem, Lữ Phụng Tiên này lại còn đang cười.” Một âm thanh thô to lại vang lên trong sân đang bị vây xem này.

Huyền Đức huynh, Lưu Bị Lưu Huyền Đức? Mở miệng như vậy, hẳn là gian hùng Tào Tháo kia.

Đúng rồi, vậy mà lại lưu lạc đến nơi này, như vậy đương nhiên phải xem Lưu Bị Tào Tháo trong truyền thuyết tóm lại là người như thế nào? Vì vậy, tôi kéo Lữ Mông và chen lên lầu.

Lữ Mông lại trở tay dùng sức kéo tôi trở về: “Làm sao vậy, A Nhiễm?”
Bình Luận (0)
Comment