Tam Thái Tử

Chương 456

Phu quân cẩn thận, thực lực của gã rất mạnh, còn được người ta gọi là Chiến công tử!

Sau lưng Lý Lân, Vệ Thanh Tuyền lộ ra chút thanh minh, ngay sau đó liền che lấy miệng nhỏ, khiếp sợ hô lên.

- Quả nhiên là Chiến công tử! Bản thân ta muốn nhìn một chút, Chiến công tử lợi hại tới mức nào!

Trên mặt Lý Lân không có sợ hãi, chỉ có cuồng nhiệt khi gặp được đối thủ.

Chiến công tử cũng không nói gì, khí thế trên người Lý Lân làm cho gã dần trở nên hưng phấn. Chiến công tử lấy chữ Chiến làm tên, đủ để chứng minh gã là kẻ coi chiến đấu như mạng.

Chiến công tử xuất thủ cũng không dùng chiến kỹ, thiết côn màu đen trong tay lăng không đập xuống, lực lượng trên thiết côn đủ để gãy núi nát đá.

Rầm một tiếng, Thanh Long đao lăng không đối chọi, một lực lượng kinh khủng theo thân đao truyền xuống.

Lý Lân khẽ biến sắc, không nghĩ tới Chiến công tử có lực lượng lớn đến vậy, chỉ đơn thuần trên phương diện lực lượng đã không thua kém gì hắn.

- Tốt! Lại đến!

Trên mặt Chiến công tử cũng lộ ra thần sắc hưng phấn, thiết côn đen thùi lùi hóa thành côn ảnh đầy trời, lăng không bổ xuống người Lý Lân.

Bóp bốp bốp…..

Đao mang sáng chói khó có thể áp chế côn ảnh màu đen, hai người dùng lực lượng triển khai chém giết nguyên thủy nhất.

Rầm một tiếng, song phương đụng nhau một tiếng, Chiến công tử lui về sau hơn mười bước mới ổn định lại thân hình. Lý Lân đỡ hơn, nhưng cũng gần mười bước.

- Ha ha, công pháp luyện thể thật lợi hại! chúng ta tiếp tục!

Ánh mắt điên cuồng của Chiến công tử đã lộ ra chút thanh minh, xem ra, dù gã không hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng cũng không còn xa.

- Tiếp thì tiếp!

Lý Lân gầm lên một tiếng, hắn cũng không cam lòng yếu thế.

Lại rầm một tiếng, thiết côn đen thùi lùi cuốn theo chân khí màu đen, một kích cực gần. Vừa rồi còn ngang nhau nhưng hiện tại Lý Lân đã bị đánh bay ra ngoài, thân thể kiên cố cũng phát ra từng đợt thanh âm làm người ta ê răng.

- Ta muốn dùng toàn lực rồi!

Chiến công tử thét dài, cả người giống như tia chớp màu đen, thiết côn đen thùi lùi giống như thuồng luồng giận dữ ra biển, từng côn đập xuống nơi yếu hại của Lý Lân.

Lý Lân chật vật trốn tránh, thần sắc càng trở nên ngưng trọng, Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh tầng sáu điên cuồng vận chuyển, Minh Vương Pháp Thân màu vàng cao hơn mười trượng xuất hiện sau lưng Lý Lân. Khác với lúc trước, lần này Minh Vương Pháp Thân cầm một thanh đao hư ảo chói mắt. Nhìn hình thức thì rất giống với Thanh Long đao trong tay Lý Lân.

Giết!

Lý Lân quát to một tiếng, Minh Vương Pháp Thân cao mười trượng cùng Lý Lân đồng thời vung đao chém xuống, một luồng đao mang hơn trăm trượng chém về Chiến công tử.

Ôngggg!!!

Một thân ảnh mang theo sát phạt nói không nên lời hội tụ trong hư không, sau đó nhập vào trong cơ thể Chiến công tử. Chiến ý trên người Chiến công tử càng bộc phát mạnh mẽ, ánh mắt băng lãnh càng thêm nồng đậm. Hắc thiết côn trong tay gã đập ra, cực kỳ tinh chuẩn đập lên lưỡi đao.

Ùng một tiếng, đao mang nứt vỡ, Chiến công tử theo trường côn lấn thân mà tới.

- Thần thông thật quỷ dị!

Bóng đen nhập vào cơ thể làm cho thực lực Chiến công tử tăng vọt lên mấy lần, nếu lúc trước, Lý Lân còn có chiến lực so sánh, hiện tại, thực lực của Chiến công tử đã vượt xa Lý Lân.

- Âm Dương Tương Phân!

Lý Lân hét lớn một tiếng, võ đạo ý chí vưa tương hỗ vừa bài xích lẫn nhau theo đao mang chém về phía Chiến công tử.

- Chiến chi lĩnh vực!

Chiến công tử trầm thấp rít gào, sát phạt chi khí vô tận trong tay gã bộc phát ra, hình thành một mảnh mây mù màu xám đen, cắn nuốt đao mang ẩn chứa âm dương tương phân sạch sẽ.

- Lĩnh vực! Ngươi đã thành công ngưng tụ lĩnh vực, Chiến công tử quả nhiên lợi hại!

Lý Lân triệt để biến sắc, tuy cùng cảnh giới Võ Hoàng lục phẩm, nhưng kẻ lĩnh ngộ lĩnh vực có thực lực vượt xa người chưa lĩnh ngộ lĩnh vực. Dù sao, tồn tại lĩnh vực là có thể thay đổi quy tắc thiên địa trong một phạm vi nhất định, hấp thu lực lượng thiên địa cho mình dùng, có ưu thế cực lớn trong chiến đấu.

- Ki…a…

Lĩnh vực của Chiến công tử nhanh chóng mở rộng, muốn nuốt lấy Lý Lân.

Xoẹt…

Bạch Hổ Kiếm rời vỏ, một tiếng hổ gầm nhàn nhạt vang lên, làm cho lòng người trở nên thanh minh.

- Âm Dương Tương Hợp, Thái Cực Long Hổ Đồ!

Lý Lân hét lớn một tiếng, chân khí hai màu xanh trắng hình thành thái cực đồ, nghiền ép về phía lĩnh vực của Chiến công tử.

Ùng một tiếng, Thái Cực Long Hổ Đồ kịch liệt va chạm với Chiến chi lĩnh vực, hai lực lượng cắn nuốt lẫn nhau, không ai nhường ai, cuối cùng, cả hai lần lượt tan biến!

- Thái cực đồ thật lợi hại!

Phía sau, Vệ Thanh Tuyền lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hai mắt mê hoặc đã tràn ngập vẻ thanh minh.

Chiến công tử cũng rất ngưng trọng, vẻ mê mang hoàn toàn tiêu tán khi lĩnh vực biến mất.

Trái lại, Lý Lân không nhẹ nhàng như vậy, Kim cương chân khí của hắn đã tiêu hao hoàn toàn trong một kích này. Thậm chí, vì đề Thái cực đồ xoay tròn, Lý Lân thúc dục toàn bộ Tiên thiên chân khí. Đến bây giờ, trong cơ thể hắn hoàn toàn rỗng tuếch, không còn một tia chân khí tồn tại. Dù thân thể hắn có cường thịnh hơn nữa, không có chân khí thì không thể nào là đối thủ của Chiến công tử.

- Tốt! Tại hạ Trần Chiến, không biết huynh đệ xưng hô thế nào?!

Chiến công tử cũng không có thừa cơ công kích, mà ôm quyền hỏi.

- Tại hạ Triệu Vô Cực! Chiến công tử quả nhiên lợi hại, tại hạ không địch nổi!

Thái Cực Long Hồ Đồ có thể triệt để cắn nuốt Võ Hoàng lục phẩm đỉnh phong Giang Du, nhưng đối mặt với Chiến công tử cũng là Võ Hoàng lục phẩm thì không đáng nói. Chẳng lẽ giữa Võ Hoàng lĩnh ngộ ra lĩnh vực cùng với không lĩnh ngộ được lĩnh vực lại chênh lệch lớn như vậy.

Lý Lân có chút khổ sở, xem ra chính mình đã khinh thường người trong thiên hạ rồi. Lúc đó thần trí của Chiến công tử còn bị ảnh hưởng, vậy mà mình lại không chiếm được chút tiện nghi nào, thậm chí bây giờ còn cạn sạch chân khí, trở thành cá thịt mặc người chém giết.

- Triệu huynh luyện thể quả thực kinh người, tuy tu võ đạo hơi yếu, nhưng có thể đánh cùng Trần mỗ đến bây giờ đủ để nói rõ huynh đệ có tiềm lực kinh người. Ngươi là một đối thủ không tệ, hi vọng ngươi nhanh chóng đột phá Võ Hoàng. Tương lai ta hi vọng chúng ta có thể đánh một trận lúc cùng cấp!

Trong hai mắt Chiến công tử bùng lên chiến ý, rõ ràng gã cũng theo còn đường võ thể song tu, chỉ là cảnh giới cao thâm hơn Lý Lân.

- Tốt! Có lẽ ngày này sẽ không quá lâu!

Trên mặt Lý Lân hiện lên chút hào khí.

- Không sai!

Chiến công tử Trần Chiến gật đầu, tiện đà liếc nhìn về Vệ Thanh Tuyền sau lưng Lý Lân.

- Còn chưa thanh tỉnh sao? Xem ra cửa ải tâm tính này quá lớn đối với ma luyện của ngươi.

Chiến công tử lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, cửa ải cuối cùng thật khủng bố, nhưng tiến vào nơi này, khu vực đại biểu dục vọng này khó có thể lay động tâm cảnh của Chiến công tử.

- Trần huynh muốn mang Vệ cô nương đi sao? Trạng thái của nàng như vậy khó mà có thể ra khỏi huyễn cảnh.

Lý Lân hơi có chút xấu hổ, hành động lúc trước của mình có chút khiếm nhã.

- Không sao, mỗi người đều có cơ duyên của mình, nói thế nào thì ta cùng nàng cũng là đệ tử nội viện, nhưng quan hệ lẫn nhau chỉ bình thường. Ta thấy Triệu huynh không phải là kẻ hèn hạ, nhờ ngươi trông coi nàng vậy!

Chiến công tử thâm ý nhìn Lý Lân một cái, từ trong cái nhìn này, Lý Lân cảm giác được Chiến công tử luôn cương trực công chính còn có vẻ trêu tức.

- Này… Tại hạ cũng không phải người Thần Ma học viện, mang theo Vệ Thanh Tuyền e rằng có chút không hợp!

Chiến công tử lắc đầu nói:

- Ta còn có việc, hi vọng ngươi cố gắng tăng tiến tu vi, ta chờ mong chiến một trận cùng ngươi!

Dứt lời, Chiến công tử xoay người đi về phía trước, cửa ái cuối cùng này cũng không giống như mấy cửa trước, không nói độ khảo nghiệm khó khăn tăng lên rất nhiều, ngay cả cường độ cũng tăng lên khi tiến vào càng sâu.

Lý Lân gật gật đầu, không nói gì thêm. Chiến công tử đã biến mất, không biết là rời khỏi khảo nghiệm hay là càng tiến sâu hơn. Ngay cả nhân vật như Chiến công tử đi vào chỗ sâu cũng gặp phải ám toán, Lý Lân trở nên vô cùng cẩn thận.

- Triệu … Vô Cực! Ngươi không phải là phu quân của ta sao?

Âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng của Vệ Thanh Tuyền truyền tới, ánh mắt của nàng khit thì thanh tỉnh, khi thì mơ hồ, rõ ràng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

- Sao lại nói như vậy?

Lý Lân sờ sờ mũi, nhất thời không biết nói gì, nếu lúc trước chưa gặp được Chiến công tử, mình khẳng định là có thể tiếp tục giả vờ, nhưng bây giờ đã không còn hứng thú rồi.

- Cảm giác, ngươi không phải là người tốt, nhưng ta cảm ơn ngươi đã cứu ta!

Vệ Thanh Tuyền nhẹ nhàng bước tới, tiếp tục đi sâu vào trong.

- Hàizzz! Nữ nhân này đúng là tự tìm phiền toái a!

Lý Lân lắc đầu, càng đi vào sâu, dục vọng trong lòng bị kích phát càng nhiều, với tâm tính của Chiến công tử mà cũng bị lạc mà phải bước ra, Vệ Thanh Tuyền mơ mơ màng màng xông vào, chỉ có thể là thất bại.

Khoanh chân ngồi xuống khôi phục chân nguyên, Lý Lân không phát hiện hư không nơi hắn ngồi tràn ngập ra đại lượng sương mù màu phấn hồng, hơn nữa nó càng ngày càng đậm. Tà âm trong hư không càng thêm rõ ràng, rất nhiều thân ảnh yểu điệu mê người từ trong hư không dần dần lộ ra.

Khác với bộ dáng gợi dục uốn éo lúc trước, lần này, mấy thân ảnh xuất hiện đều có bộ dáng không kém Vệ Thanh Tuyền, hơn nữa còn mang theo thần thái khác nhau, trong mắt không chút gượng gạo.

- Vô Cực! Là anh sao?

Một giọng nói diệu dàng mang theo hoạt bát từ trong miệng nữ tử xuất hiện đầu tiên.

Đang vận khi khôi phục chân nguyên, Lý Lân đột nhiên mở to mắt, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.

- Vãn Tình, thật là Vãn Tình!

Lý Lân đột nhiên đứng lên, nhìn cô gái tuyệt sắc mặc âu phục màu trắng, thần sắc không màng danh lợi, bình tĩnh trong lòng đột nhiên bộc phát ra từng đợt sóng cuồn trào.

- Là em! Xa cách nhiều năm, rốt cục chúng ta vẫn phải gặp lại! Chỉ là anh đã gầy đi rất nhiều, em không phải đã nói là không thích đàn ông gầy sao!

Âm thanh bình tĩnh như nói chuyện đâu đâu nhưng làm cho thân hình Lý Lân run lên nhè nhẹ, đây là lời nói của Vãn Tình lúc hắn quen biết Tống Vãn Tình lúc học năm hai, lần đầu tiên hai người chính thức hẹn hò.

- Thực xin lỗi…

Lý Lân chỉ biết nói ba từ này, sau đó thì âm thanh có chút nghẹn ngào. Kiếp trước, đây là nữ nhân mình yêu thích nhất, là nữ nhân mà mình giao ra sinh mệnh, vốn tưởng rằng đời này sẽ không gặp lại, vậy mà rõ ràng xuất hiện trước mắt.

- Tại sao lại nói xin lỗi, yêu anh, em chưa từng hối hận! Em biết anh từ nhỏ đã chịu khổ rất nhiều, em thật sự đau lòng, em hi vọng anh có thể sống thật tốt, có thể hạnh phúc!

Giọng nói của Vãn Tình vẫn dịu dàng như thế, nhưng lại làm cho khóe mắt của Lý Lân đã ẩm ướt.

Tống Vãn Tình từng bước từng bước tiến tới trước người Lý Lân, vươn ra tay ngọc vuốt hai gò má hắn, trên mặt lộ ra nhu tình nồng đậm.

Lý Lân vươn ra hai tay, dường như có chút do dự, có chút giãy dụa. Ngay sau đó, tay trái hắn đột nhiên giơ lên, tóm lấy cánh tay phải của Tống Vãn Tình, lúc này, trong tay nàng có một thanh dao găm lạnh lẽo.

- Vì sao, vì sao…

Lý Lân thống khổ nói, vốn còn tưởng rằng đã hoàn toàn quên đi, nhưng khi đối mặt, vẫn làm cho Lý Lân thống khổ phát cuồng.

- Em biết anh rất lợi hại, sát thủ đệ nhất, lính đánh thuê lợi hại nhất thế giới. Nhưng vì sao anh lại không tới cứu em, anh có biết em đã chờ anh bao lâu rồi không? Cho nên, anh đáng chết!!!

Thần sắc trên mặt Tống Vãn Tình dẫn trở nên thê lương….
Bình Luận (0)
Comment