Tam Thái Tử

Chương 457

Thực xin lỗi, lúc ấy anh không biết!

Lý Lân thống khổ lắc đầu, là người thành lập đoàn lính đánh thuê Hoa Hạ, Thiết Thủ đúng là rất ít hoạt động tại trong Hoa Hạ, dù sao, chế độ Hoa Hạ tương đối kiện toàn, vũ lực quốc gia mạnh mẽ. Tổ chức lính đánh thuê Thiết Thủ không có nhiều nơi sinh tồn tại Hoa Hạ, cũng tạo thành tình cảnh tin tức bế tắc giữa hai người Lý Lân cùng Tống Vãn Tình. Thậm chí, vì tận khả năng giảm bớt nguy hiểm cho Tống Vãn Tình, hai người liên hệ rất ít. Những nguyên nhân này làm cho tin tức về Tống Vãn Tình của Lý Lân cực kỳ ít ỏi lạc hậu, do đó mới xuất hiện bi kịch Tống Vãn Tình tự sát nửa năm trời rồi mà Lý Lân mới biết.

- Không biết, một câu không biết là có thể che dấu hết thảy sao? Em hận anh…

Tống Vãn Tình lớn tiếng nói.

- Em đúng là nên hận anh! Năm đó chúng ta gặp nhau chính là một sai lầm, em là thiên kim của xí nghiệp lớn, mà anh chỉ là cô hồn dã quỷ du đãng trên chiến trường. Anh từng cho là, em chính là đặc ân lớn nhất mà ông trời ban cho anh, vì vậy, anh luôn nguyện ý vì em mà trả giá tất cả!

Lý Lân sâu kín nói, bí mật chôn vùi trong đáy lòng bị chính mình đào ra, giống như là miệng vết thương sắp khép lại bị mạnh mẽ xé ra.

- Nguyện ý vì em mà trả giá tất cả? Anh nói thật dễ nghe, vậy anh hãy chết đi!

Tống Vãn Tình cười lạnh nói.

- Vãn Tình, em thấy anh thay đổi gì chưa!?

Lý Lân nhìn sâu vào nàng, ánh mắt lộ ra ôn nhu hiếm thấy.

- Lời này của anh có ý tứ gì?

Trên mặt Tống Vãn Tình lộ ra thần sắc khó hiểu.

- Hàizzz!

Lý Lân thở ra một hơi dài, hữu quyền đột nhiên đấm ra, đánh cho nửa thân hình của Tống Vãn Tình nổ nát, máu tươi ngập trời xối lên một thân Lý Lân, nhưng trên mặt hắn không chút biến hóa.

- Anh… Anh lại giết em?

Tống Vãn Tình không thể tin nổi mà hét lớn.

- Ta biết ngươi không phải là Vãn Tình, người chỉ là kẻ được đại trận chết tiệt này huyễn hóa ra, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi, những lời vừa rồi ta cũng không lừa ngươi. Triệu Vô Cực ta có thể vì Tống Vãn Tình mà chết. Kiếp trước ta đã làm như vậy, nhưng kiếp này ta đã không phải là Triệu Vô Cực, ta là Lý Lân. Cho nên, ngươi cũng không phải là Tống Vãn Tình.

Lý Lân nói xong lời cuối cùng, vẻ ôn như trên mặt đã hóa thành băng bàn thấu xương.

- Kiếp trước? Ngươi là kẻ thức tỉnh từ trong luân hồi!?

Vẻ tuyệt vọng trên mặt Tống Vãn Tình biến thành hoảng sợ mà hét lớn, giống như là nhìn thấy một chuyện khó tin, không thể tưởng tượng được.

- Luân hồi? Ta không hiểu! Có lẽ có thể gọi ta là người xuyên việt!

Trên mặt Lý Lân tràn ngập lãnh khốc, hai tay dùng sức, mạnh mẽ xé nát Tống Vãn Tình huyễn hóa ra thành từng mảnh nhỏ.

Lệ khí biến mất, trên mặt Lý Lân lộ ra cô đơn, thoạt nhìn cô tịch đáng sợ.

- Đại sắc lang? Ngươi làm sao vậy?

Một giọng nói quan tâm từ sau lưng truyền tới.

Lý Lân hờ hững xoay người, một khuôn mặt thanh xuân vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mặt Lý Lân.

- Tần Tuyết Linh?

Lý Lân liếc nhìn một cái, ánh mắt cô quạnh như nước suối, không chút dao động.

- Đã hơn một năm không gặp, vừa mới gặp lại đã đụng phải tấm mặt thối này, giống như là ai thiếu tiền ngươi vậy!

Tần Tuyết Linh vẫn ngang ngược hoạt bát như lúc mới gặp.

Lý Lân hơi lộ ra nụ cười ôn hòa, nói:

- Theo ta một lúc!

Có lẽ vẻ mặt cô đơn của Lý Lân ảnh hưởng, Tần Tuyết Linh không nói gì thêm, chỉ yên tĩnh đi bên người Lý Lân.

- Nếu đã đến thì xuất hiện đi!

Lý Lân bình tĩnh nói, nói với sương mù màu hồng phấn xung quanh.

- Điện hạ vẫn rất nhạy bén a! Ngọc Oánh tỷ tỷ, ta chỉ biết chúng ta không thể gạt được pháp nhãn của điện hạ!

Một giọng nói hào sảng truyền tới, một thân ảnh cao gầy mặc chiến giáp từ trong sương mù đi ra, bên cạnh nàng là một nữ tử áo trắng thanh tú dị thường.

- Ngọc Oánh, Tố Tố, các ngươi cũng tới!

Lý Lân không buồn không vui, giống như mọi chuyện trước mắt đều nằm trong dự đoán của hắn.

- Vô Tình tỷ tỷ cũng tới, nhưng hình như nàng ta tức giận. Điện hạ, không nghĩ tới ngươi lại có nhiều hồng nhan tri kỷ như thế!

Bạch Tố Tố tháo mũ giáp trên đầu xuống, lộ ra nụ cười thản nhiên.

- Hắn vốn là một đại sắc lang, có những nữ nhân này cũng không có gì ngạc nhiên!

Triệu Ngọc Oánh đứng bên cạnh cũng cười lên, đây là một nữ tử cơ trí, dù trong lòng không tình nguyện nhưng trên mặt không chút biểu tình.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh truyền tới, Ngao Vô Tình với một thân váy dài đi tới bên người Lý Lân. Nhìn Tần Tuyết Linh thanh tú đứng bên cạnh Lý Lân, trên mặt nàng lộ vẻ khó chịu.

Cùng lúc đó, còn có vài thân ảnh hư ảo ẩn dấu trong sương mù màu hồng phấn không chịu đi ra. Lý Lân liếc nhìn về phía đó một cái, nhưng cũng không tiếp tục cưỡng cầu.

- Mọi người theo ta đi luôn, nơi này không phải chỗ nói chuyện!

Lý Lân lộ ra nụ cười thản nhiên, nhưng trong ánh mắt băng lãnh không làm chúng nữ phát hiện.

- Được rồi! Nhưng mà đại sắc lang ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta còn có hôn ước, không ai có thể đoạt được vị trí Hán vương phi này.

Tần Tuyết Linh hơi nhíu cái mũi xinh, lộ ra vẻ mặt địch ý nhìn Ngao Vô Tình. Ngao Vô Tình cũng lộ vẻ khó coi, Bạch Tố Tố cùng Triệu Ngọc Oánh cũng lộ vẻ quái dị. Tổ hợp bốn nữ một nam này đột nhiên trầm mặc, không khí quái dị nói không nên lời.

Mấy người càng đi vào sâu, càng đi vào thì sương mù màu hồng phấn càng nặng, cuối cùng thì đưa tay cũng không thấy năm ngón.

Mà dưới tình huống như vậy, Lý Lân lại càng chạy nhanh hơn, hơn nữa, thần sắc trên mặt càng ngày càng kiên nghị, giống như là sương mù hồng phấn khôn cùng này không thể ảnh hưởng tới hắn.

- Đại sắc lang, chúng đi nói chuyện ở đây đi!

Tần Tuyết Linh ngây thơ nói.

Lý Lân không trả lời, chỉ đi càng nhanh hơn.

- Rốt cuộc thì ngươi muốn mang chúng ta chạy đi mô?!

Ngao Vô Tình tức giận nói, đáng tiếc Lý Lân vẫn không nói chuyện, bước chân không chút dừng lại.

- Điện hạ, chúng ta nghỉ một chút đi!

Giọng nói của Bạch Tố Tố vang lên, Lý Lân vẫn không nói gì.

- Lý Lân, hay là dừng lại một chút đi, ta cảm giác sương mù màu hồng phấn này có chút không đúng!

Giọng nói của Triệu Ngọc Oánh lộ vẻ tỉnh táo, nhưng không làm cho Lý Lân biến hóa chút nào.

XOẹt….

Tiếng rút kiếm vang lên, một lưỡi kiếm từ trong ống tay áo bên trong sương mù hồng phấn nhanh chuẩn đâm về phía Lý Lân đang chạy tới.

Keng…

Bạch Hổ Kiếm đột nhiên xuất hiện ở trong tay Lý Lân, chặn lại một kiếm đánh lén kia. Đồng thời, hắn cũng không chút dừng bước, vẫn không thay đổi đi tới.

Ồ!

Một trường thương màu đen đâm tới, lực đạo không kém, Lý Lân trở tay đánh một kích!

- Ah….

Một tiếng hét thảm chói tai vang lên, làm cho bước chân của Lý Lân hơi ngừng lại, nhưng hắn lại tiếp tục vọt tới.

- Ngươi không dừng thì ta liền giết tiểu tình nhân của ngươi!

Giọng nói lạnh băng của Ngao Vô Tình từ phía sau truyền tới.

Lý Lân không chút thay đổi, hắn xoay người, Bạch Hổ Kiếm cùng Thanh Long đao nhanh chóng xuất hiện trong tay.

- Âm Dương Tương Hợp, Thái Cực Long Hồ Đồ!

Lý Lân quát lớn, thái cực đồ hai màu xanh trắng đột nhiên hình thành, nghiền ép về phía Ngao Vô Tình trong sương mù.

Cùng lúc đó, quanh thân Lý Lân bắt đầu bốc lên tia sáng màu lam, toàn bộ hóa thành quang ảnh màu lam mơ hồ, rất nhanh bắn về phía trước.

Ùng một tiếng, không gian màu hồng phấn đều rung động.

- Khốn kiếp! Trốn đâu!

Tiếng quát ẩn chứa vô cùng tức giận từ phía sau truyền tới, mấy thân ảnh như quỷ mị đuổi theo Lý Lân.

Trên một bình đài cách thánh sơn hai ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, phía trên tràn đầy từng đống xương khô, đồng thời còn có rất nhiều đao kiếm gãy khúc tỏa ra quang huy nhàn nhạt, kể lại huy hoàng của chúng nó. Ở dưới bình đài là một quầng sáng màu hồng phấn, chỉ là lúc này quầng sáng đột nhiên kịch liệt chấn động, một thân ảnh hùng tráng từ trong đại trận màu hồng phấn vọt ra. Bộ dáng người này cực kỳ chật vật, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra kinh hãi nhàn nhạt,. Người này chính là Chiến công tử Trần Chiến, đệ tử hạch tâm nội viên học viện Thần Ma, đệ nhất Thiên Đế Thành đã từng giao thủ với Lý Lân. Không nghĩ tới gã có thể thành công thoát khỏi đại trận.

- Hồng Trần Luyện Tâm đại trận thật khủng khiếp! Nếu không phải trong thời khắc mầu chốt gọi ra chiến hồn thượng cổ phụ thể, e rằng ta căn bản không ra được!

Chiến công tử nhìn đại trận sau lưng, lòng còn sợ hãi nói.

Sau khi lên bình đài, gã muốn khôi phục tinh thần rồi tiếp tục leo lên trên. Trung tâm thánh sơn cao ba nghìn trượng, hiện tại đã leo lên hai ngàn chín trăm chín mươi trượng, chỉ còn mười trượng nữa là gã có thể thành công leo lên đỉnh. Đến lúc đó, thu hoạch ấn ký tiểu thế giới, có cơ hội luyện hóa bản nguyên thế giới này.

Trong khi vừa bước lên bình đài, sắc mặt Chiến công tử đột nhiên biến đổi, vì gã phát hiện trên bình đài có một ngọc giản bị hủy một nửa, phía trên phát ra ánh sáng giống với dao động của màn sáng phía dưới. Trần Chiến nhẹ nhàng cầm lấy, dùng thần thức nhập vào trong đó, trên mặt liền lộ ra vẻ mừng rỡ.

- Trận đồ Hồng Trần Luyện Tâm đại trận! Đáng tiếc chỉ là tàn đồ, nếu không,chỉ cần cái ngọc giản này cũng đã có giá trị vô lượng.

Trần Chiến không biết vì sao nơi này lại có ngọc giản ghi lại trận đồ Hồng trần luyện tâm đại trận, lại còn bị người ta phá hủy hơn phân nửa. Nhưng Chiến công tử biết rõ, chỉ cần nhờ vào ngọc giản này cùng với kinh nghiệm trong đại trận Hồng trần luyện tâm, gã nhất định sẽ có vài phần lĩnh ngộ đối với đại trận thượng cổ này.

- Hiện tại ta phải xem thử có thẻ khống chế vận chuyển cùng ảnh hưởng tới đại trận Hồng trần luyện tâm này không?!

Trên mặt Chiến công tử lộ vẻ nóng lòng muốn thử, phải biết rằng, trừ gã ra, trong đại trận hồng trần luyện tâm này còn có hai người đang bị hãm sâu trong đó.

Chiến công tử khoanh chân ngồi trước quầng sáng hồng phấn, nhớ kỹ những nội dung trong ngọc giản vào trong lòng, sau đó, gã đánh ra vài chục đạo ấn ký, chân khí trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao, một luồng dao động quỷ dị theo hai tay gã truyền ta.

- Đi!

Chiến công tử khẽ quát một tiếng, hai tay đột nhiên chạm lên quầng sáng màu hồng phấn, một thông đạo nhỏ bằng cổ tay hình thành giữa quầng sáng màu hồng phấn kia, nguyên bản đại trận Hồng trần luyện tâm có thể che dấu thần thức, nhưng vì xuất hiện thông đạo mà lộ ra sơ hở, khiến cho thần niệm của Chiến công tử có thể theo thông đạo này mà thăm dò vào trong đại trận.

- Ồ! Tên Triệu Vô Cực này có tâm trí thật cường hãn, tốc độ thật nhanh!

Chiến công tử biến sắc, trong thần thức của gã, Lý Lân đang bị vài thân ảnh mơ hồ đuổi giết, nhưng tốc độ của hắn vô cùng nhanh, hơn nữa, còn dùng lộ tuyến ngắn nhất mà chạy về phía cửa ra. Là kỳ trận thượng cổ, trong đại trận Hồng trần luyện tâm tự thành không gian, hơn nữa còn có sương mù màu hồng phấn bao phủ, dù là Võ hoàng đỉnh phong cũng không thể dùng thần niệm tìm tòi. Lý Lân còn chưa tới Võ hoàng, mà hắn lại có thể vọt thẳng tới cửa ra, năng lực quỷ dị này làm cho Chiến công tử nhíu mày khó hiểu.
Bình Luận (0)
Comment