Tàn Bào

Chương 295

Những người của Phong Nguyệt Lâu nhảy cà tưng ra cửa, hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Hai người lướt lên mái nhà một tòa lầu cao, nhìn những thi thể đang nhảy tới trước, lúc này những kia thi thể đã lôi kéo nhiều người đi đường vây xem, nhưng tạm thời vẫn chưa xảy ra rối loạn.

"Sao tư thế di chuyển của chúng giống cương thi thế?" Tả Đăng Phong hỏi, những thi thể kia tứ chi cứng ngắc, hai tay xuôi theo thân, khi nhảy hai đầu gối không bị gập cong.

"Vì chúng là cương thi." Ngọc Phất đáp.

" Pháp thuật Thần Châu Phái quả thực có chỗ hơn người." Tả Đăng Phong gật đầu, thường cương thi chỉ thành hình khi người lúc sắp chết có thật nhiều oán khí, khi chết lại bị chôn ở nơi có âm khí cực nặng, qua nhiều năm bị âm khí tiêm nhiễm mới có thể trở thành cương thi, mà Ngọc Phất lại có thể ở trong thời gian ngắn biến những người mới chết này thành cương thi, khiến Tả Đăng Phong vô cùng bội phục, thuật có chuyên tấn công, hắn tuy tập luyện là đạo pháp, nhưng một mặt nào đó hắn lại giống một võ lâm cao thủ tuyệt đỉnh hơn, đối với những thứ chân ngôn chỉ quyết, và pháp thuật thao túng huyền thông hắn đều không làm được, không phải hắn ngộ tính không tốt, mà vì hắn không có đủ thời gian.

" Huyền Âm chân khí của cậu cung cấp đầy đủ âm khí cho chúng, nên chúng mới thành được cương thi." Ngọc Phất đáp .

"Chúng muốn đi đâu?" Tả Đăng Phong thắc mắc. Đám cương thi di chuyển làm người ta thấy kỳ lạ, xúm tới xem, tuy chúng không chủ động công kích người, nhưng nếu bị ngăn trở sẽ không khách khí, vung tay quét ngang, thậm chí há miệng cắn người.

"Hồn phách của chúng không còn trong người, hành động đều bằng bản năng, ở đâu có dương khí chúng sẽ tới đó." Ngọc Phất đáp.

"Hồn phách của chúng ở đâu?" Tả Đăng Phong nhìn cô, Huyền Âm chân khí có thể băng hồn đông phách, người bị Huyền Âm chân khí đông lạnh chết hồn phách không rời khỏi cơ thể thể, trừ phi thi thể bị hư hao.

"Bị tôi làm phép ở lại trong phòng, đến giờ tý mới ra được."

"Sao phải sắp xếp như vậy?" 

"Đóng băng hồn phách ở trong người là hành động nghịch thiên, sẽ bị hao dương thọ, dương thọ của cậu bị hao tổn nghiêm trọng như vậy rất có thể bởi vì cậu lạm dụng Huyền Âm chân khí, hơn nữa những cương thi này cũng sẽ không đi được xa, một tí nữa sẽ có người tới ngăn lại, chúng sẽ bị tiêu diệt, âm hồn luôn lưu luyến thi thể, nếu phát hiện thi thể bị hủy hoại, sẽ tăng nặng oán khí, người vừa mới chết hồn phách còn Hỗn Độn, sẽ oán hận những người phá hư thi thể của chúng." Ngọc Phất giải thích.

Tả Đăng Phong gật đầu, Ngọc Phất tác pháp chia ra hai đường, cương thi chỉ là tiền phong, âm hồn mới là chủ lực, trừ phi có người tu hành tới, nếu không không ai có thể giết chết âm hồn, vì chúng đã chết rồi.

Không khí khủng bố bắt đầu xuất hiện, người đi đường bắt đầu bỏ chạy tứ tán, một người tru lên mười người kinh hoảng, chỉ trong nửa nén hương cả con đường đã trở thành Địa Ngục nhân gian, cương thi công kích thanh niên và đàn ông trước, vì dương khí của họ là mạnh nhất, trong lúc chúng đuổi theo đám đàn ông, phụ nữ và trẻ em nhân cơ hội bỏ chạy, nên những người bị cắn hoặc cào trúng trên đường đều là đàn ông.

Khi những người này bị thương đổ máu dương khí trở nên yếu đi, dương khí vừa yếu, cương thi lập tức vứt bỏ họ đi công kích những người còn đầy dương khí, khiến trên đường tuy không có người chết, nhưng đầy người bị thương.

Lúc này cương thi đã phân tán, hai người không thể quan sát chúng đi đâu, chỉ có thể nghe thấy bốn phía khắp nơi đều có tiếng kêu rên, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất đều cau mày, cư dân trong khu vực bị công kích chọn cách đóng cửa, nhưng những cánh cửa kia không cản nổi cương thi, nên nhiều người bị thương nặng, có người bị chết, tới mức Tả Đăng Phong chỉ mong quân cảnh tới tiêu diệt chúng, dù sao mục đích của hai người chỉ là dọa cho dân chúng bỏ đi chứ không phải giết họ.

Sau nửa giờ, quân cảnh cũng tới, cầm súng bắn, đám cương thi ba mươi mấy người nhảy vào công kích, dù có bị bắn trúng cũng không chết, quân cảnh lại không mang theo vũ khí gì lợi hại hơn, nên bị cương thi đuổi chạy tán loạn.

Sau khi quân cảnh bó tay, bộ đội xuất hiện. Quân đội có lựu đạn, cương thi dù có lợi hại cũng không chịu nổi, bộ đội bao vây cả khu vực, lùng sục khắp các ngõ ngách, mọi căn nhà tìm kiếm, tiếng súng và tiếng nổ mạnh nổ vang xen lẫn những tiếng kêu thảm thiết, cho thấy có một số dân thường bị ngộ thương.

Những tiếng nổ giảm dần, chỉ còn tiếng súng thi thoảng, Ngọc Phất lấy ra một nắm nhánh trúc, phất tay đốt tờ phù gắn trên ống trúc, đa số nhánh trúc biến thành màu đen, chỉ còn lại hai cây là màu vàng lục.

"Vẫn còn dư lại một nam một nữ." Ngọc Phất nói .

"Sắp mười một giờ rồi." Tả Đăng Phong đưa tay nhìn đồng hồ, mười một giờ chính là giờ tý, tới lúc đó âm hồn trong Phong Nguyệt lầu sẽ bắt đầu phiêu tán.

"Thần Ngưng Khí tụ, Thiên Nhãn Thông linh." Ngọc Phất lại lấy ra một quả cầu, khẽ chà lên hai mắt Tả Đăng Phong.

Thần Châu Phái dùng phù chú làm chủ, lá bùa làm phụ, quả cầu này có tác dụng khiến đôi mắt mở thiên nhãn, nó vừa quét qua, Tả Đăng Phong lập tức nhìn thấy Quỷ Hồn màu xám, vẫn còn giữ nguyên hình dạng như khi ở trong Phong Nguyệt lâu, chỉ là cơ thể mỏng đi rất nhiều.

Nhìn thấy Quỷ Hồn, Tả Đăng Phong cũng không kinh ngạc, vì dù là Tiệt Giáo quan khí pháp thuật hay Xiển Giáo Âm Dương Sinh Tử Quyết đều có khả năng quan sát và cảm thụ âm hồn, chỉ có điều hắn không tu luyện về mặt này mà thôi.

"Người đã chết xin hãy an nghỉ, mọi hậu quả tôi xin chịu." Tả Đăng Phong khẽ nói, Thiên Nhãn vừa mở, hắn nhìn thấy xung quanh có rất nhiều âm hồn mới chết, đều là do dân thường bị cương thi cắn cào mà chết.

Ngọc Phất quay đầu nhìn Tả Đăng Phong , Tả Đăng Phong nói ra câu này ý muốn nói với thượng thiên và địa phủ rằng hắn sẽ một mình gánh chịu mọi trừng phạt. Mọi chuyện trên thế gian đều có nhân quả, có nguyên nhân ắt có quả thiên địa đánh xuống, nhưng không vì có quả mà nghĩa là mình ác. Người ta nói nếu bị người khác chọc giận, ngươi mà giết hắn thì đó là do đối phương tự tìm, người khác không chọc giận ngươi mà ngươi giết người khác thì mới chính là nghịch thiên, phản nghịch thiên đạo thì phải gánh chịu hậu quả nhất định, nặng hay nhẹ sẽ do thượng thiên quyết định, con người chỉ đoán được đại khái mà thôi.

"Thiên ý khó dò, kệ nó đi." Ngọc Phất trấn an.

"Tôi là lo liên lụy đến chị, chứ giết thêm nhiều người thì cũng có sao." Tả Đăng Phong hừ lạnh, Ngọc Phất ý nói là có đôi khi giết chóc cũng không nhất định tạo thành hậu quả xấu, vì có một số ít người nguyên dương thọ cũng đã đến cuối cùng, ông trời để lại chỉ là để cân đối âm dương, nên lúc này kẻ giết chóc lại trở thành người có công.

Lúc này tiếng súng đã hoàn toàn chấm dứt, quân đội lùng sục trên đường, hai nhánh trúc màu vàng lục cũng đã biến thành màu đen, cho thấy cương thi đã chết sạch.

Giờ tý đã tới, giam cầm của Ngọc Phất ở Phong Nguyệt lâu biến mất, âm hồn đổ ra ngoài, phiêu lãng khắp nơi, chúng không còn thần thức, chỉ biết đi tìm thân thể của mình.

Dù âm hồn có tức giận người thường cũng không nhìn thấy chúng, nhưng Tả Đăng Phong và Ngọc Phất lại thấy rất rõ, ánh mắt của chúng cực kỳ mờ mịt, ngơ ngác nhìn quanh.

Những âm hồn tản đi khắp nơi, đột nhiên vang lên một tiếng hét to "Có quỷ!"

Tiếng hét cho thấy âm hồn đã tìm thấy thi thể của mình, thấy thi thể bị tàn phá, nên giận dữ, bắt đầu tấn công người.

"Tìm chỗ yên tĩnh, tôi muốn đăng đàn tác pháp trợ chúng giúp một tay." Ngọc Phất quay đầu nói với Tả Đăng Phong .

Tả Đăng Phong gật đầu, đi về hướng nam.

Đi được một lúc, hai người tìm được một dâm tự miếu thờ, cái gọi là dâm tự không phải ý nói ngôi miếu thờ phụng là dâm tà thần minh, dâm tự là ý chỉ thần quỷ không thuộc Phật Đạo nho tam gia, miếu thờ này nằm ngoại ô, không có người trông coi, ngoài cửa đầy cỏ dại, tường viện mốc meo, gần như hoang phế.

"Chuyển cái bàn ra đây." Ngọc Phất nói với Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong là Người trong đạo môn, đối với chùa chiền Phật Môn còn có ba phần kính ý, đối với loại miếu thờ hoang dã đương nhiên không chút đố kỵ, đi vào đại điện xách cái bàn thờ ra, tác pháp cần chân đạp đất, đầu giáp trời, không phải đăng đàn ở trong phòng.

Đồ để tác pháp Ngọc Phất đều có đem theo, chỉ thiếu cái bàn, nên có bàn rồi, Ngọc Phất nhanh chóng lấy đồ nghề ra. 

Đạo sĩ khi chính thức tác pháp phải mặc đạo bào, tay cầm phất trần, nhưng Ngọc Phất không mang theo cái nào cả, ngay cả đồ tác pháp cũng đều nhỏ nhắn linh động, cái lư hương bé bằng cái chung, nến chỉ cao hơn tấc, cờ Ngũ Hành chỉ to cỡ hai ngón tay, hai mươi tám lá bài cũng chỉ bằng ngón cái, pháp linh, chu sa, phù bút cũng đều như vậy, duy chỉ có Ngọc Thạch pháp ấn là mang kích cỡ bình thường, to hai tấc năm phần.

Ngọc Phất bắt đầu lựa chọn đồ để tác pháp. Đạo sĩ tác pháp bình thường đều là cầu phúc hàng yêu, không phải trợ trụ làm ác, nên Ngọc Phất phải chọn lựa đồ dùng lần này cho phù hợp, ví dụ như những loại pháp khí xua đuổi tà ma nhất định là không thể dùng.

Cây nến Ngọc Phất sử dụng rất nhỏ, trong miếu có cây nến rất to, nhưng đã cháy một nửa, dùng nó để tác pháp là bất kính với thần minh.

Ngọc Phất nhanh chóng dọn xong pháp đàn, bỏ chút lân phấn vào nến làm ngọn lửa cháy bùng, mục đích để tăng cao dương khí, ý muốn báo tác pháp bắt đầu.

Tả Đăng Phong không biết trình tự tác pháp, nên im lặng đứng một bên xem, nhưng nhìn chỉ một chút hắn đã phì cười, trình tự tác pháp của Ngọc Phất không sai, chỉ là thanh kiếm gỗ trong tay cô quá nhỏ, nhìn rất buồn cười.

Ngọc Phất nghe thấy tiếng cười nhưng mặc kệ, tiếp tục bước theo cửu cung, xách bút viết chấm mực chu sa viết bùa, đóng pháp ấn, đốt cháy. Lá bùa cháy xong, lửa trên hai ngọn nến phực sáng.

"Cậu mới cười cái gì?" Ngọc Phất đặt kiếm lên bàn theo hướng nam bắc, rút một khối bài áp lên chuôi kiếm, ý báo tác pháp chấm dứt.

"Dụng cụ của chị nhỏ tí cứ như đồ chơi con nít, mà cũng mời thần tác pháp được." Tả Đăng Phong cười.

"Cúng bái hành lễ chân chính ít nhất cần ba người cùng hợp tác, riêng pháp khí hơn bảy mươi món, làm sao tôi mang nhiều như vậy được." Ngọc Phất rời khỏi pháp đàn đi tới chỗ hắn.

Ngọc Phất vừa mới cất bước, hai ngọn nến trên bàn đột nhiên yếu bớt, Ngọc Phất quay phắt lại, thần sắc ngưng trọng.

"Sao vậy?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Có cao nhân nhúng tay, đang hóa giải âm hồn lệ khí." Ngọc Phất trở lại bàn xách bút viết phù chú, nhắm mắt bắt quyết, bất đắc dĩ nói, "Cậu mau đi gọi Minh Tịnh Đại Sư, đừng để ông ấy phá bĩnh..."
Bình Luận (0)
Comment