Tàn Bào

Chương 296

" Minh Tịnh Đại Sư?" Tả Đăng Phong cau mặt.

"Ừ, mau đi ngăn ông ấy lại." Ngọc Phất nhìn hai ngọn nến trên bàn. Ngọn lửa càng lúc càng yếu ớt, nhưng cô không tác pháp chống lại, vì đối phương là người một nhà.

"Tôi mà xuất hiện là ông ấy biết ngay chúng ta giở trò quỷ." Tả Đăng Phong nhíu mày nói, hắn không thể cản Thiết Hài, vì dưới mắt Thiết Hài những âm hồn kia đều là chết uoan, người chết đã lâu mà ông còn siêu độ được, huống chi những vong hồn lại vừa được Ngọc Phất làm phép tăng thêm âm khí này.

"Nếu không cản lại, những âm hồn kia sẽ nhanh chóng bị ông ấy siêu độ, lệ khí tiêu tán mất." Ngọc Phất .

"Thôi, trở về, nghĩ cách khác." Tả Đăng Phong lắc đầu.

Ngọc Phất gật đầu, niệm chú ngữ chấm dứt tác pháp, thu hồi đồ vật tác pháp trên pháp đàn, cùng Tả Đăng Phong trở về nhà trọ.

Quả nhiên, Thiết Hài không có ở trong phòng, cả Lão Đại cũng không, chỉ có Thập Tam đang bảo vệ thùng gỗ của Tả Đăng Phong.

"Chị nghỉ sớm đi, tôi đợi ông ấy về." Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phất .

Ngọc Phất gật đầu, xoay người đi về hướng hậu viện, vào phòng mình.

Tả Đăng Phong nằm nghiêng trên giường nghĩ tiếp theo phải làm gì, những âm hồn nhất định đã bị Thiết Hài siêu độ, nên phải tìm cách khác để dọa cư dân.

Đến sáng sớm, Thiết Hài và Lão Đại trở về.

"Đại sư, ông đi đâu thế?" Tả Đăng Phong biết còn cố hỏi.

"Lão nạp tối hôm qua đang niệm kinh, chợt phát hiện hơn ba mươi dặm hướng chính bắc có âm hồn quấy phá, âm khí phóng lên trời, nên lão nạp tới siêu độ chúng đi." Thiết Hài mặt mũi hưng phấn.

"Âm hồn từ đâu tới?" Tả Đăng Phong mỉm cười.

"Ai mà biết, chết cũng rất kỳ, đều là những người phạm phải tam giới, âm khí rất nặng, nếu là người khác là không siêu độ được." Thiết Hài tự đắc, tam giới trong miệng ông là chỉ giới thứ ba trong bát giới.

"Chà, ông lập công to vậy, người địa phương không mời ông ăn chút cơm bố thí à?" Tả Đăng Phong dở khóc dở cười, khó khăn lắm mới nghĩ ra một cách, ai ngờ lại bị Thiết Hài vô tình phá hỏng.

"Có, nhưng lão nạp không đói lắm, nên xin miễn." Thiết Hài xếp bằng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tả Đăng Phong không nói gì nữa, nhắm mắt suy nghĩ, Thiết Hài làm như vậy cũng không phải xấu, ít nhất dân bản xứ cũng thấy mang ơn ông, vậy phải tìm ra một thứ mà Thiết Hài hàng phục không được, khi ấy đương nhiên sẽ trở về nhờ hắn và Ngọc Phất xin giúp đỡ, như thế hai người lộ diện càng thêm thuận lý thành chương.

Nhắm mắt mới nghỉ được một lát, bên ngoài đã vang tiếng gà gáy, Tả Đăng Phong và Thập Tam ra phòng, đi cuống hậu viện, cửa phòng Ngọc Phất khép, Tả Đăng Phong gõ cửa đi vào, thấy Ngọc Phất đang rửa mặt.

Không khí sáng sớm rất tươi mát, trong phòng rất sạch sẽ, phòng ngủ của phụ nữ lúc nào cũng có mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, cùng với sắc trời phương đông ửng hồng làm Tả Đăng Phong cảm thấy rất thoải mái, những lo toan trong lòng cũng giảm bớt rất nhiều.

"Trên bàn có trà." Ngọc Phất vẫn khom người rửa mặt, chỉ, ý bảo Tả Đăng Phong ngồi xuống đợi cô.

Ngọc Phất lúc này không mặc đạo bào, khi cúi đầu rửa mặt vạt áo trước rủ xuống, Tả Đăng Phong vô ý nhìn thấy ít xuân quang, chút xuân quang không làm hắn sinh ra dục niệm, mà làm hắn sinh ra một cảm giác ấm áp, muốn sống lâu hơn, thuần khiết mà thần thánh.

Nước trà trong phòng Tả Đăng Phong sớm đã bị Thiết Hài uống cạn sạch, nên ngồi xuống rót cho mình chén trà, nước trà ấm nóng, vào làm dạ dày ấm áp, cái bàn ở ngay giữa phòng, Tả Đăng Phong có thể nhìn thấy những đường cong của đang đung đưa của Ngọc Phất. Trong đầu hắn lập tức nghĩ, nam nữ khác nhau chẳng bao nhiêu, sao lại hấp dẫn lẫn nhau đến thế.

"Tiếp theo làm gì?" Ngọc Phất nhìn qua gương trên chậu rửa mặt, thấy được Tả Đăng Phong đang ngắm nhìn cô.

"Minh Tịnh Đại Sư đã lộ diện, thì biến ông ấy thành công cụ luôn. Chúng ta tìm một âm hồn mà ông ấy không thể hàng phục được, nhất định ông ấy sẽ quay về nhờ chúng ta giúp đỡ, tới lúc đó chúng ta có thể quang minh chính đại xuất hiện." Tả Đăng Phong cúi mắt xuống.

"Biện pháp này cũng được, nhưng cao tăng Phật Môn am hiểu nhất là siêu độ âm hồn, Quỷ Hồn thì không được, phải tìm âm vật." Ngọc Phất đứng thẳng người lau mặt, cô dùng khăn mặt tự mang theo.

"Cương thi bình thường không làm khó được ông ấy." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Vậy thì tìm cái không tầm thường." Ngọc Phất thuận miệng .

"Vậy phải nhờ vận may." Tả Đăng Phong nhíu mày, hắn biết nhìn âm dương địa thế, có thể căn cứ địa thế tìm ra cương thi âm, Ngọc Phất cũng biết đạo này, nên hai người tìm cương thi không khó, nhưng muốn tìm được một cương thi mà Thiết Hài không đối phó được thì thật sự có một chút khó khăn.

"Vận may cũng phải tìm thì mới thấy, đúng rồi, cậu cảm thấy nơi này có mấy phần có âm chúc địa chi ?" Ngọc Phất tháo búi tóc chải đầu.

"Hơn một nửa, trong bản đồ của Đằng Khi Chính Nam có đánh dấu rất rõ vị trí của các địa chi, chỉ không ghi là địa chi nào mà thôi." Tả Đăng Phong lắc đầu .

"Địa đồ đâu, đưa tôi xem một chút." Ngọc Phất nói .

"Hắn chỉ đưa cho tôi bản sao, đã bị tôi đốt rồi, đây là bản do tôi căn cứ địa đồ mà đánh dấu lại." Tả Đăng Phong rút ra một tấm bản đồ, tấm bản đồ này là hắn tìm được trong Đồ Thư Quán ở Trùng Khánh, vẽ năm năm trước.

"Những chỗ bị bôi là những chỗ tôi đã đi rồi, chỗ khoanh vòng tròn là chỗ của dương chúc địa chi vị trí, còn bốn chỗ chưa đi, không biết là âm hay dương." Tả Đăng Phong mở bản đồ, vừa nói vừa chỉ, "Bản đồ Đằng Khi Chính Nam cung không hoàn toàn chuẩn xác, ít nhất chỗ đánh dấu của thổ ngưu là sai."

"Tấm bản đồ này quá lớn, mang theo trên người không tiện." Ngọc Phất cúi đầu quan sát.

"Tôi đã sớm nhớ kỹ vị trí, tấm bản đồ này không dùng tới cũng được." Tả Đăng Phong đáp.

"Chờ chút, để tôi ghi nhớ đã." Ngọc Phất vẫn nhìn bản đồ chăm chú.

"Tôi đang nghĩ không biết nên đi tìm cương thi hay là đi Chung Nam sơn." Tả Đăng Phong nói.

"Ý là sao?" Ngọc Phất chưa hiểu ý hắn.

"Chúng tôi có thể đi Chung Nam sơn quan sát chỗ đánh dấu trên bản đồ, nếu nơi đó có âm chúc địa chi , chúng tôi không cần phải ở chỗ này lãng phí thời gian, dù sao tìm cương thi lợi hại không phải chuyện dễ, tôi không muốn làm cho lắm lại vô công." Tả Đăng Phong giải thích.

"Nha." Ngọc Phất biết Tả Đăng Phong vẫn còn nửa câu sau.

"Chung Nam sơn là chỗ thế nào chị biết rồi, được xưng là tiên đô, hơn bảy thành Người trong đạo môn trong cả nước đều tu hành ở đó, chúng ta tới đó rất có thể sẽ phát sinh xung đột, nếu âm chúc địa chi có ở đó thì thôi, nhưng nếu là dương chúc địa chi, thì đã vô công còn đắc tội người khác." Tả Đăng Phong nhíu mày .

"Ý của tôi là làm từng bước, khách quan mà nói tuy ở đây phiền toái, nhưng tính nguy hiểm ít, huống hồ chúng ta đã ra tay, không thể đi nửa đường dừng lại chuyển làm cái khác." Ngọc Phất cầm chén trà Tả Đăng Phong rót cho.

"Giờ chỉ còn hai loại địa chi hỏa và mộc, hỏa chúc địa chi rất có thể ở khu La Bố Bạc, vì chỗ đó xưa kia là đồng cỏ và thảo nguyên tươi tốt, chỉ có hỏa chúc địa chi tồn tại mới có thể làm địa hình như vậy dần biến thành sa mạc, nói cách khác mộc chúc địa chi đang ở chỗ này hoặc Chung Nam sơn." Tả Đăng Phong nói.

Ngọc Phất gật đầu, không trả lời ngay, nội dung hai người nói với nhau phức tạp và kín đáo, cần phải có thời gian để suy nghĩ và tiêu hóa.

"Mộc chúc địa chi sẽ làm chung quanh tràn đầy cây cối, Chung Nam sơn phù hợp điều kiện này." Thật lâu sau, Ngọc Phất gật đầu.

"Ừ. Ồ, may quá, không cần đi Chung Nam sơn." đột nhiên Tả Đăng Phong chợt hiểu ra, "Mộc chúc địa chi phân hai loại âm dương, dương tính địa chi phát ra là dương khí, người tu đạo Trung Quốc dùng truy cầu Thuần Dương làm mục tiêu, họ tụ tập tại Chung Nam sơn là vì trong đó có dương chúc địa chi, nhưng chắc họ không biết là ở đó có dương chúc địa chi, chỉ biết là chỗ đó có ích cho họ tu luyện. Nếu ở đó là dương chúc địa chi, thì ở đây nhất định là âm chúc địa chi, cũng vì vậy nên chỗ này mới có âm khí dày đặc, làm cho một khu vực nho nhỏ mà có tới ba kỹ viện, trên trăm Diêu tỉ."

"Có lý." Ngọc Phất liên tục gật đầu, Tả Đăng Phong phân tích rất chính xác, người tu đạo luôn truy cầu Thuần Dương, vì vậy họ không tu ở những nơi âm tính không tinh khiết.

Ngọc Phất búi tóclên, mặc quần áo vào, Tả Đăng Phong uống trà chờ, chuẩn bị xong, hai người rời khỏi phòng.

"Đại sư, Ngọc Chân Nhân nghe nói chuyện tối hôm qua, muốn tới chỗ ông siêu độ hồn phách nhìn một cái, ông dẫn đường cho chúng tôi đi." Tả Đăng Phong đi vào tiền viện nói với Thiết Hài đang ngủ gật. 

"A Di Đà Phật, tôi không đi, các ngươi tự đi đi, để cho tôi ít tiền tôi đi ăn sáng." Thiết Hài lắc đầu .

"Vậy ông tự đi ăn, chúng tôi ra bên ngoài ăn." Tả Đăng Phong để lại tiền, rồi đóng cửa phòng.

"Ban ngày chúng ta không nên xuất hiện ở đó." Ngọc Phất nói .

"Tôi vốn không định đi vào trong đó, chỉ là lấy lui làm tiến để ông ấy không đi theo thôi." Tả Đăng Phong cười.

"Lỡ ông ấy đi dẫn đường thật thì sao?" Ngọc Phất không hiểu cách suy nghĩ của Tả Đăng Phong.

"Đêm qua ông ấy vừa làm chuyện tốt, nếu hôm nay trở lại đi chỗ đó thành ra khoe khoang và tranh công, giả vờ thâm trầm và an phận là bệnh chung của con người, ra vẻ coi thường mọi thứ mới là cao nhân, Minh Tịnh Đại Sư cũng không thoát khỏi loại tâm lý này, nên ông ấy mới không chịu dẫn đường, chúng ta chủ động đòi tới đó xem, ông ấy mới không nghi ngờ hướng chúng ta đi, càng không hoài nghi chuyện ngày hôm qua là của chúng ta làm." Tả Đăng Phong mỉm cười, hắn không hành tẩu giang hồ thời gian dài như Ngọc Phất, nhưng hắn trải qua thay đổi nhanh chóng, nên hắn rõ bản tính con người hơn Ngọc Phất.

Ngọc Phất nhíu mày nhìn Tả Đăng Phong , cô tán thành những phân tích của Tả Đăng Phong, nhưng không ủng hộ cách làm của hắn.

"Nếu ông ấy biết chuyện hôm qua là do chúng ta làm, nhất định sẽ nổi giận, có một số việc không để ông ấy biết vẫn hay hơn." Tả Đăng Phong thở dài.

"Ừ, tôi hiểu khổ tâm của cậu." Ngọc Phất gật đầu, "Đi thôi, tìm âm vật đi, Minh Tịnh Đại Sư Phật hiệu tinh sâu, cương thi muốn ông ấy không hàng phục được thì ít nhất phải có ngàn năm đạo hạnh mới được, cương thi như vậy rất không dễ tìm."
Bình Luận (0)
Comment