Tàn Bào

Chương 415

"Ý của ngài là bức tường bên ngoài kia là để phòng dã thú?" 

"Hiện giờ vẫn chưa thể xác định, bức tường đó cao to kiên cố, nếu muốn xây lên được nhất định phải nắm được ít nhất một trong hai điều kiện, một là năm đó tham dự xây dựng tường thành có rất nhiều người, hai là thời gian xây tường thành là rất dài, trước hết chúng ta phải biết năm đó đây có tất cả bao nhiêu người, sau đó mới có thể xác định động cơ họ xây tường." Tả Đăng Phong đáp.

Ba người nói chuyện, Vạn Tiểu Đường và mấy người Cổ Trân cũng lần lượt tỉnh giấc. Qua một đêm nghỉ ngơi, thể lực và tinh thần của mọi người đã được khôi phục bảy, tám phần mười, trong sơn động lập tức trở nên náo nhiệt, mọi người lấy ấm nấu nước, bắc bếp làm cơm.

Tuy bên ngoài đã bị vi khuẩn chiếm lĩnh, nhưng đồ ăn còn sót lại cũng không phải là chỉ có đồ hộp, còn có rất nhiều rau dưa được hút chân không, nên bữa sáng rất phong phú, có rượu có đồ ăn, có thịt có cơm.

"Cơm nước xong kiểm tra đồ ăn, xem còn duy trì được bao nhiêu ngày." Tả Đăng Phong nhận lấy đồ ăn Cổ Trân đưa qua, nói với mọi người.

Mọi người gật đầu, ăn xong mọi người tiến hành kiểm kê trang bị và cấp dưỡng, vì Tả Đăng Phong trước đó đã chuẩn bị rất nhiều đạn dược, nên đạn và lựu đạn còn sót lại không ít, mỗi người mang theo hai mươi cân đồ ăn cũng hầu như không hao hụt bao nhiêu, Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường mang theo lương khô hơi ít, chỉ có khoảng mười cân, trong rương gỗ của Tả Đăng Phong có hơn trăm cân lương khô , theo mức độ tiêu hao mỗi người mỗi ngày dùng một cân nước uống và một cân đồ ăn để tính, thì đồ cấp dưỡng mọi người mang theo có thể dùng được hai mươi ngày.

Tả Đăng Phong tính xong nói kết quả cho mọi người nghe, ai cũng lộ ra vẻ yên tâm.

"Đừng lạc quan quá, điểm tiếp tế gần nhất cũng cách đây cả ngàn dặm, huống chi chúng ta chưa chắc đã tìm tới được, nên nhất định phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, ít nhất cũng phải giữ lại đồ ăn cho năm ngày." Tả Đăng Phong nói.

"Thời gian còn đủ, vẫn còn được tới nửa tháng." Đại Đầu vẫn rất lạc quan.

Tả Đăng Phong gật đầu, đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, bên ngoài vẫn đang có gió to và tuyết rơi, làm tầm nhìn có hạn, hoàn cảnh như vậy không thích hợp để đi tìm hiểu.

Tả Đăng Phong chỉ ngoài động một lúc rồi đi trở vào.

"Bên ngoài có nhà xí, nam trái nữ phải." Tả Đăng Phong ngồi trở xuống giường gỗ.

Hắn vừa nói xong, mọi người cười ồ, Vạn Tiểu Đường và Cổ Trân cũng trước sau đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Tả Đăng Phong đều ném cho hắn một ánh mắt cảm ơn, cảm ơn hắn đã chu đáo, làm hai người đỡ phải lúng túng.

Vì bên ngoài có gió to, nên mọi người đều trong sơn động nghỉ ngơi, Đại Đầu và đám Kim Quy Tử rảnh rỗi, bắt đầu đưa ra đủ loại suy đoán, Tả Đăng Phong không hề tham dự, tuy hắn am hiểu phân tích nhưng không thích làm những trò phân tích vô vị, hiện giờ manh mối không đủ, Đại Đầu và Kim Quy Tử đích thực suy đoán đúng nghĩa là suy đoán.

"Kiểm tra súng ống, ba lô đồ đạc, dây giày, túi áo, nút buộc, một chi tiết nhỏ cũng không được để sót." Tả Đăng Phong thấy mọi người rảnh quá, liền nhắc nhở.

Mọi người thấy Tả Đăng Phong lên tiếng, lập tức bận rộn đi kiểm tra.

"Thù Mộ Vũ, kiểm tra khí tức bên ngoài, tìm một con đường tương đối an toàn, ý của tôi là đi trên tường thành." Tả Đăng Phong ra lệnh cho Đại Đầu, mọi người nói chuyện phiếm không có mục đích, thuần túy là lãng phí thời gian.

"Rõ." Đại Đầu gật đầu.

"Mã Quý, lúc ra ngoài anh phụ trách bảo vệ Vạn Tiểu Đường, đi cuối đội, nếu xuất hiện nguy hiểm, để chúng tôi tới xử lý." Tả Đăng Phong nói với Kim Quy Tử.

"Tả chân nhân, như vậy sao được?" Kim Quy Tử thấy Tả Đăng Phong an bài cho mình nhiệm vụ an toàn nhất, không khỏi hơi xấu hổ.

"Nhiệm vụ của anh là bảo vệ phi công, phía sau thường không có nguy hiểm, phải bảo vệ Vạn Tiểu Đường cho kĩ, cô ấy không phải quân nhân, là người yếu nhất trong nhóm chúng ta." Tả Đăng Phong giải thích.

“Tôi làm kéo chân mọi người." Vạn Tiểu Đường cúi đầu, cô chỉ là phi công phụ lái máy bay hàng không dân dụng, trong hoàn cảnh hiểm ác thế này thể lực quả thật là theo không kịp.

"Đừng nói như vậy, chúng tôi còn phải nhờ cô lái máy bay chở chúng tôi về." Tả Đăng Phong mỉm cười.

"Tả chân nhân, nếu không lấy nơi này làm trụ sở đi, để họ lại, chúng ta ra ngoài tìm thôi, như vậy có thể tăng nhanh tốc độ." Đại Đầu nghĩ hồi lâu, nói.

Tả Đăng Phong cau mày nhìn Đại Đầu, Đại Đầu bị hắn nhìn mà sợ, nhưng không hiểu vì sao Tả Đăng Phong lại nhìn mình như vậy, cuối cùng mấy người Vạn Tiểu Đường cũng ngạc nhiên nhìn hắn, Đại Đầu càng nổi cáu.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi quên, tôi không phải cố ý." Đại Đầu giơ tay vỗ lên đầu, y quên mất vấn đề cơ bản, nếu để mọi người rời khỏi phạm vi bảo vệ của Tả Đăng Phong, thì sẽ chẳng còn ai sống nổi.

"Không trách được cậu, cậu cũng là suy nghĩ cho an toàn của mọi người thôi." Tả Đăng Phong lắc đầu, Đại Đầu sở dĩ quên mất bệnh độc tồn tại là vì hoàn cảnh của nơi này khác với bên ngoài, hoàn cảnh này lại làm Tả Đăng Phong rất thoải mái, nó làm hắn nhớ tới những năm tháng đi khắp nơi tìm địa chi.

Đến trưa, gió to từ từ yếu bớt, nhưng bên ngoài vẫn không thích hợp cho con người hoạt động, Tả Đăng Phong cũng không vội, đợi mãi đến chiều tối, gió to ngừng hẳn, mọi người mới bắt đầu ra đi.

Mọi người lúc này đã hoàn toàn khôi phục thể lực, bước đi trên tường thành, chín mét tương đương với chiều cao ba tầng lầu, người không có linh khí tu vi đi cao như vậy thì đều thấy sợ, Tả Đăng Phong đi đầu quan sát chung quanh, thấy thỉnh thoảng cũng có một ít cỏ dại và bụi cây, nhưng không có cây to nào.

"Cậu có để ý thấy không, nơi này không có đại thụ." Tả Đăng Phong nói với Đại Đầu.

"Có thấy, sao lại thế?" Đại Đầu khó hiểu.

"Đại thụ hẳn là bị người ta chặt hết đi rồi." Tả Đăng Phong đáp.

"Có thể." Đại Đầu gật đầu.

Tả Đăng Phong dừng lại, trầm ngâm một lúc xoay người lướt qua bên phải ngọn núi, dùng Chuyển Sơn Quyết đẩy lớp tuyết phủ trên ngọn núi đi, cúi đầu quan sát lớp cây cỏ khô héo bên dưới lớp tuyết.

"Thù Mộ Vũ, qua đây!" Tả Đăng Phong vẫy tay, Đại Đầu chạy tới, Tả Đăng Phong chỉ vào một cái gốc cây to đã bị chặt sát đi chỉ còn bộ rễ. 

"Đường kính phải hơn hai mét, công cụ chặt cây hẳn là thứ giống như cưa." Đại Đầu quan sát tỉ mỉ một lúc ngẩng đầu lên.

"Đây là gì?" Tả Đăng Phong chỉ vào mấy cành cây mọc ra mép gốc bị chặt, những cành cây này đã khô héo.

"Cây cối bị chặt phạt nên mọc cành mới, sao vậy?" Đại Đầu không hiểu.

"Quỷ Nhật thả bệnh độc lúc nào?" Tả Đăng Phong hỏi ngược lại.

"Hai năm rưỡi trước, Tả chân nhân, ngài có chuyện gì cứ việc nói thẳng." Đại Đầu cười khổ, trước khi gặp phải Tả Đăng Phong, Đại Đầu và những người chung quanh hắn đều rất tán thưởng óc suy nghĩ của hắn, nhưng từ khi gặp Tả Đăng Phong, Đại Đầu bỗng thấy mình trở nên ngu ngốc.

"Người hiện đại sẽ không xách cưa chạy tới Bắc cực để đốn củi, có thể kết luận cây đại thụ này là bị chặt cách đây nhiều năm trước, cây cối bị chặt thì sẽ mọc ra cành mới, cậu nghĩ cái gì đã làm cho những cành cây này bị chết?" Tả Đăng Phong cau mày.

"Đương nhiên là bệnh độc do đạn hạt nhân nổ tỏa ra." Đại Đầu lập tức trả lời.

"Nói bậy, cái cây này bị chặt ít nhất đã phải mấy ngàn năm trước, những cành mới mọc này chỉ trong vòng mấy năm nay thôi, mấy ngàn năm tại sao cành cây lại không lớn lên?" Tả Đăng Phong có thói quen hay hỏi ngược lại, nhưng trong lòng hắn đã có đáp án, hắn là muốn dụ Đại Đầu học cách suy nghĩ, Đóng băng chín mươi năm, hắn cảm thấy người hiện đại vô cùng lười động não, vấn đề hơi khó một tí là họ rầu rĩ, nghĩ mãi không ra.

"Ý ngài là nói cái cây này bị chặt đi không lâu thì cây cối nơi này đều ngừng sinh trưởng?" Đại Đầu rốt cục cũng nghĩ ra.

"Đúng vậy. Cây cối nơi này bị khô héo chẳng liên quan gì bệnh độc, mà là đã khô héo từ mấy ngàn năm trước rồi, cậu nghĩ nguyên nhân là gì?" Tả Đăng Phong gật đầu.

"Lạnh giá, có lẽ trong một quãng thời gian Bắc cực trở nên vô cùng lạnh." Đại Đầu không dám nói lung tung, dè dặt đoán mò.

"Không đúng, nơi này nguyên bản đã lạnh muốn chết rồi, nhiệt độ thấp như vậy thực vật vốn là không thể nào sinh trưởng được, nhưng hồi đó chúng sinh trưởng được là vì bị nhiễm phóng xạ của thiên thạch, trong phạm vi có phóng xạ, dù nhiệt độ có thấp hơn mấy lần, cây cối vẫn có thể sinh trưởng." Tả Đăng Phong đáp.

"Ý ngài là cây cối nơi này khô héo là vì thiên thạch phóng xạ biến mất rồi?." Đại Đầu mở to mắt.

"Đúng." Tả Đăng Phong cười yếu ớt, gật đầu.

Đại Đầu đổ mồ hôi lạnh, phóng xạ biến mất cho thấy thiên thạch không còn nơi này, nếu đúng là như vậy, chuyến đi lần này tới Bắc cực của mọi người là uổng công vô ích.

Tả Đăng Phong vặn người trở về tường thành, mặc kệ thiên thạch có còn hay không, thì vẫn phải tìm, suy đoán thế nào cũng không bằng sự thật.

Đại Đầu với vẻ mặt đưa đám quay trở về, y rất buồn, một là vì tìm thiên thạch đã trở thành biến số, hai là y biết tuổi thật của Tả Đăng Phong chỉ lớn hơn y hai ba tuổi, nhưng Tả Đăng Phong lại có góc độ phân tích vấn đề quỷ dị xảo quyệt, không hề giống thông thường chút nào, nhưng lại cho ra đáp án chính xác, khiến Đại Đầu vốn luôn theo khuôn phép cũ cảm thấy cực kỳ không được đương nhiên, vừa bội phục lại căm giận.

Tiến lên năm dặm, phía trước lại có chỗ rẽ vào một con dốc núi. Ngọn núi phía dưới cũng có một sơn động, nhưng lần này Đại Đầu không dừng lại mà tiếp tục tiến lên, hắn rất sợ Tả Đăng Phong lại hỏi hắn cái gì đó.

"Tả chân nhân, có nên đi vào xem một cái hay không?" Cổ Trân chỉ chỉ sơn động.

"Không cần , dựa theo số Pi tính toán, nơi này sẽ có hơn ba trăm dặm tường thành, nơi này cách chỗ chúng ta nghỉ chân vừa rồi chỉ có năm dặm, nói cách khác trên tường thành có khả năng có hơn sáu mươi chỗ sơn động nghỉ ngơi tương tự như vậy, cho thấy năm đó trú đóng đây có hơn 300 binh sĩ, chúng ta không cần phải tới xem từng cái." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp.

"Tả chân nhân, ngài lúc nào cũng nghĩ nhiều như thế, đầu óc có mệt hay không?" Đại Đầu dừng bước xoay người nhìn hắn.

"Tìm ra nhanh thì tôi chẳng cần phải mệt mỏi như vậy, đi nhanh đi, cửa thành hẳn là phía trước . . ."
Bình Luận (0)
Comment