Tàn Bào

Chương 416

"Tả chân nhân, ngài dựa vào cái gì mà đoán ra cửa thành phía trước?" Đại Đầu ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong.

“Tôi nhìn thấy một góc cửa thành." Tả Đăng Phong cười, trong đám đàn ông hắn không phải là người cao nhất, nhưng rõ ràng cao hơn Chu Nho.

Đại Đầu nhảy lên nhìn, rồi rút máy tìm thiên thạch bước nhanh đi trước.

Một lúc sau, một cánh cửa thành cổ kính xuất hiện trước mắt mọi người, cửa thành cao tới hai trượng, rộng cũng hai trượng, làm bằng gỗ khảm đồng, có hai cánh, lúc này cả hai cánh cửa đều mở rộng hướng vào bên trong, cửa thành ở hướng tây, hướng Đông có một con đường hoang vu dẫn vào trong núi, không nhìn thấy cái thành nào.

Dưới cửa thành có vết chân rải rác, mọi người xuôi theo bậc bước xuống, một con gấu bắc cực từ dưới cửa thành gầm lên xông tới, Cổ Trân giơ súng bắn chết nó.

Tả Đăng Phong đi tới dưới cửa thành, quan sát cánh cửa gỗ to lớn, cánh cửa này khá là dày nặng, có tới một thước ba tấc, một bên có bản lề, cánh cửa hiện bị dính chặt vào tường băng, trên tường băng có vòng kim loại, cửa thành và vòng kim loại có móc nối, chi tiết nhỏ này cho thấy năm đó người nơi này là chủ động mở cửa thành ra.

Hơn nữa bên ngoài cửa rất trơn nhẵn, bên dưới chỉ có chút ít vết trảo của động vật, bên trên không hề có vết tích bắn hay binh khí chém vào, cho thấy năm đó nơi này không hề có chiến tranh, người chỗ này xây tường thành chỉ là để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện trong lòng.

"Tả chân nhân, vào xem đi." Đại Đầu nói.

Tả Đăng Phong gật đầu, đi tới gỡ cái móc nối của cửa thành ra, dùng Chuyển Sơn Quyết đóng cửa thành, cài chặt, rồi mới dẫn mọi người đi về hướng đông, lúc tới đây khắc hắn không hề nhìn thấy có xác người nào, cũng không thấy có vết tích chiến tranh, các loại dấu hiệu đều cho thấy là người bên trong rất có thể đã đi ra, hơn nữa là chủ động di chuyển.

Con đường dưới chân mọi người rộng tới mười mấy mét, tuy hoang phế nhiều năm nhưng vẫn rõ ràng có thể nhận ra, con đường là bằng đất, mặt trên không có cỏ dại, cho thấy từ lúc người chỗ này rời đi cây cối cũng không có sinh trưởng nữa, nên có thể suy luận cư dân nơi này rời đi là vì nơi này đã không thể trồng trọt được nữa, mọi người không có lương thực để ăn.

"Trên núi chếch hướng bắc có một đạo khí tức hướng về phía chúng ta, tốc độ rất nhanh." Đại Đầu cảnh báo.

Mọi người không hề kinh hoảng, vì nơi này là đất bằng chứ không phải mặt băng, không cần phải sợ.

Kẻ địch nhanh chóng vượt qua triền núi xuất hiện trước mặt mọi người, là một con dã thú lông đen mọi người chưa từng gặp, có hình dạng giống hệt hồ ly, nhưng to hơn hồ ly rất nhiều, răng nhọn dày đặc, đôi mắt đỏ đậm, toàn thân kể cả duôi dài tới năm mét, bốn chân hạ xuống đất có chiều cao hơn con người, kỳ dị nhất là cái đuôi dài của con cự hồ lông đen này phần dưới chia ra tới bảy nhánh.

Cự hồ lông đen dừng lại nhìn mọi người, không ra tay ngay.

"Thất vĩ băng hồ!" Đại Đầu ngạc nhiên kêu lên.

"Cậu biết nó?" Tả Đăng Phong hỏi Đại Đầu, cúi đầu trừng mắt nhìn Thập Tam đang muốn lao ra đánh nhau.

"Bệnh độc khiến khí tức của rất nhiều động vật đều hỗn độn, tôi không dám xác định, nhưng chắc là nó." Đại Đầu không dám chắc chắn.

Tả Đăng Phong quay sang nhìn Cổ Trân, Cổ Trân hiểu ý, lập tức giơ súng lên ngắm bắn.

"Chờ đã, đừng bắn." Đại Đầu vội cản.

Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn Đại Đầu, chờ Đại Đầu giải thích.

"Nhị sư nương nói băng hồ cực bắc là có nguồn gốc, con băng hồ này có bảy đuôi, hẳn là thủ lĩnh băng hồ, không thể giết." Đại Đầu ấp úng.

"Cậu có mấy sư nương?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Hai." Đại Đầu trả lời.

"Nhị sư nương của cậu làm sao biết hồ ly này có nguồn gốc?" Tả Đăng Phong hỏi lại, lúc này hắn rốt cục đã hiểu vì sao đạo nhân áo tím lại phải ở lại thế gian.

"Việc này nói tới rất dài, sư phụ của tôi hồi nhỏ đã bị mất thính giác, cực bắc băng hồ lúc đó đưa băng liễu cho nhị sư nương, nhị sư nương dùng băng liễu chế thành thiết bị truyền âm, giúp sư phụ nghe được thanh âm." Đại Đầu ấp úng giải thích.

Tả Đăng Phong gật đầu, ý Đại Đầu là Đạo nhân áo tím lúc còn trẻ đã từng bị điếc một thời gian.

"Nhị sư nương của cậu ở chỗ nào trong Tử Dương quan?" Tả Đăng Phong hỏi, Đại Đầu nói năng quanh co, rõ ràng có điều giấu giếm.

"Tây Sơn biệt viện." Đại Đầu trả lời.

“Tôi hiểu rồi, đi thôi." Tả Đăng Phong gật đầu cất bước đi trước. Hồi trước lần đầu tới Tử Dương quan, mắt phải Thập Tam đã hai lần chuyển sang màu vàng, và hướng nó nhìn là Tây Nam và phía sau núi, Đạo nhân áo tím đã từng nói phía sau núi là một người bằng hữu khác của ông ta, như vậy rõ ràng Nhị phu nhân của Đạo nhân áo tím rất có khả năng là một con hồ ly tinh có thể biến ảo hình người.

Con chồn bảy đuôi màu đen tuy lây nhiễm bệnh độc, nhưng bản năng nói cho nó biết đám người dưới kia không dễ chọc, nên tuy nó nhìn thấy nhưng không dám công kích, có điều rốt cuộc bản năng đó vẫn bị bệnh độc và đói bụng làm lu mờ, nó gào lên một tiếng, lao nhanh tới.

“Để tôi dụ nó đi." Đại Đầu nhún chân mượn lực, nhưng chưa xong thì Tả Đăng Phong đã vọt ra, đóng băng con chồn.

"Nếu các người có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc khắc chế bệnh độc, thì đánh thức nó tỉnh lại." Đăng Phong ném con chồn qua bên đường, xoay người đi trước.

"Nếu lỡ bị con gì đó ăn thịt mất thì sao? " Đại Đầu lảo đảo chạy theo.

"Yên tâm đi, bị đóng thành băng, muốn gặm cũng không được." Tả Đăng Phong bị Đại Đầu chọc cười.

Mọi người vừa nói vừa vượt qua một triền núi, trước mắt là một mảnh khu vực bằng phẳng và rộng rãi, khu vực này có hình tròn, phạm vi năm mươi dặm, bốn mươi dặm bên ngoài là khu vực bằng phẳng, lúc trước hẳn là khu ruộng cày, khu vực chếch hướng bắc tới gần ngọn núi là một cái thành cổ rộng chừng mười dặm, bức tường cao bao quanh thành được xây bằng đá, cho thấy bên trong hai bên tường thành Tây và Nam mỗi bên đều có một cửa thành, ở giữa có một cánh cửa chính cao to, hai bên có hai cái cửa thấp hơn, hai bên tường thành hướng đông và bắc cũng có thành lầu, tổng cộng có hai con đường lớn ba con đường nhỏ.

Kiến trúc trong thành đa số mái bằng, ở giữa hướng đông có một cung điện khổng lồ, hướng tây có một kiến trúc cao hoành ngang vuông vức, những kiến trúc khác trong thành nằm rất có quy củ, hoàn toàn là phong cách Trung Nguyên.

"Có động tĩnh gì không?" Đại Đầu nhìn máy móc trong tay, cái máy trong tay y có thể tìm kiếm tung tích thiên thạch, nếu thiên thạch có ở trong vòng mười dặm, sẽ báo hiệu trên máy.

"Tả chân nhân, sao ở đây lại có một thành cổ to đến thế? " Cổ Trân đi tới bên cạnh Tả Đăng Phong.

"Phương chín dặm, bên tam môn, trong nước cửu kinh chín vĩ, trải qua bôi chín quỹ, trái tổ phải xã, tiền triều sau thành phố, thành phố hướng Nhất Phu." Tả Đăng Phong cau mày.

Tả Đăng Phong đọc một câu cổ ngữ, không đầu không đuôi, làm chẳng ai hiểu gì.

"Thời Thương Chu hoàng thành và Vương thành có quy định và tiêu chuẩn về kiến trúc, vượt qua tiêu chuẩn chính là vượt qua lễ nghi, thành này chu vi chín dặm, mỗi bên có ba cửa, phía đông có kiến trúc hình cung điện làm tổ miếu, phía tây đông đều có đài tế tự tổ tiên và xã tắc, là hoàn toàn tuân thủ quy cách xây dựng Chu Vương thành Thời Thương." Tả Đăng Phong giải thích.

"Vương thành!" Mọi người đều là kinh hãi.

"Vương thành, hơn nữa là dòng chính chư hầu Vương, phong cách thành chư hầu khác họ không phải như thế." Tả Đăng Phong nghiêm nghị gật đầu, năm đó những nước chư hầu vương nắm giữ địa chi đều là khác họ, quy cách kiến trúc rất tùy tiện, không hề tuân theo thi lễ này.

"Nơi này sao có thể có Vương thành?!" ai cũng ngạc nhiên buột miệng hỏi.

“Tôi cũng không biết, đi thôi, đi qua xem." Tả Đăng Phong nổi tính hiếu kỳ, bước lên đi trước.

"Tả chân nhân, sao ngài biết nhiều về lịch sử cổ đại vậy?" Cổ Trân đi theo Tả Đăng Phong.

“Tôi từng làm trong ngành văn hóa." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời, hắn cảm thấy Cổ Trân thực là càng lúc càng giống bà nội Kỷ Toa của cô, vô cùng giảo hoạt, giả bộ hỏi hỏi nhưng thực ra là nịnh hót biến tướng.

"Không nhìn ra ngài là công chức cơ đấy." Cổ Trân cười.

“Tôi là công chức của Quốc Dân đảng, các người có cần phê đấu (*công khai xử lý tội lỗi) hay không?" Tả Đăng Phong cười, công chức là từ có từ Thời kì Dân quốc.

"Ngài theo với ông bà nội tôi là đồng nghiệp à?" Cổ Trân nhân cơ hội rút ngắn quan hệ.

"Không phải, họ là đặc vụ quân thống, tôi chỉ là viên chức văn hóa của huyện thành nhỏ thôi." Tả Đăng Phong đến mảnh ruộng bên đường ngồi xổm xuống.

Mọi người thấy thế, lập tức dừng lại im lặng chờ đợi, Tả Đăng Phong đẩy lớp tuyết phủ, thấy dưới mặt tuyết là đất màu đen, lớp đất rất mỏng rất cằn cỗi, không thích hợp trồng cây nông nghiệp, nhưng trong lớp đất lại có sót những cái rễ cây rất to, thậm chí còn chui vào nham thạch bên dưới tầng đất.

"Tả chân nhân, ngài tìm gì vậy?" Đại Đầu đi tới hỏi.

"Không có gì, đi thôi." Tả Đăng Phong đứng dậy bước đi, hắn vốn chỉ muốn biết làm sao cây cối sống được trong vùng đất lạnh giá này.

Ở khu vực bằng phẳng rộng rãi thỉnh thoảng lại có các loại dã thú, nhìn thấy mọi người đều gầm lên xông tới công kích, những dã thú hung mãnh này đối với người bình thường đương nhiên là vật lấy mạng, nhưng đối với do người tu đạo và quân nhân có súng thì chẳng tạo nên được uy hiếp gì.

Mọi người dọc theo con đường tiến lên, tòa thành phía trước càng lúc càng gần, Đại Đầu cầm máy chạy đông chạy tây, nhưng cái máy không hề có phản ứng.

Một lúc lâu sau, mọi người rốt cục tới cửa thành phía nam, toà thành này hướng nào cũng có cửa thành, nhưng cửa nam chính là cửa chính, bức tường bên trên cửa thành có khắc một chữ cổ kiểu triện rất to màu vàng, vì qua năm tháng, chữ cổ đã không còn đọc rõ, Tả Đăng Phong phải lăng không lên nhìn, nhìn kỹ một lúc lâu mới mơ hồ nhận ra đó là chữ "Tiên".

"Tả chân nhân, mau lên, mau lên!" trong lúc Tả Đăng Phong đang đọc chữ, đám Đại Đầu đi vào trong thành la lên kinh hãi.

"Cái gì?" Tả Đăng Phong hạ xuống, vừa kịp lúc Đại Đầu hoảng hốt chạy ra.

"Bên trong có Transformers ." ."
Bình Luận (0)
Comment