VietWriter: Tàn độc lương duyên
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
VietWriter
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng bộ truyện do nhóm лhayhȯ edit. Hiện tại, mình vừa nhận chương từ các bạn ctv gửi về. Số chương hiện đã hơn 200 chương so với ở web. Chúng mình xin đăng trước trong nhóm kín để các bạn có đóng góp xem trước. Để đọc nhanh hơn bạn có thể ủng hộ nhóm dịch và vào group đọc nhé.
Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn: Link vào nhóm
Chương 331: Lão gia nói với cậu cái gì?
Hạ Vũ Hào mím môi, cúi đầu quỳ trên mặt đất.
“Nếu Giang Hân Yên hứa gả cho anh em họ, chuyện tốt này sẽ không rơi vào đầu cháu!” Có lẽ bởi vì không còn nhiều thời gian, Hạ lão gia tử càng nói thẳng thắn hơn bình thường.
Cho dù cô ta đồng ý, ông cũng sẽ không đồng ý! Giang Hân Yên tốt hơn tất cả cháu của Hạ gia trừ Vũ Hào, ông sợ cô ta gả cho những đứa cháu khác của ông sẽ khống chế toàn bộ Hạ gia!
Hạ Vũ Hào rũ mắt xuống, không nói gì.
“Giang Hân Yên không thua kém Hướng Thu Vân về mọi mặt, sao cháu không đồng ý cưới cô ta?” Hạ lão gia tử khàn khàn hét lên.
Hạ Vũ Hào thờ ơ nói: "Hạ gia đủ mưu mô toan tính, cháu không muốn sống trong tính toán với nửa kia của mình. Với thực lực của Hạ gia hiện tại, chuyện có kết hôn với Giang gia hay không cũng không ảnh hưởng nhiều lắm." "
"Nghịch tử! Bùi gia, Giang gia, Hướng gia, Lâm gia, Triệu gia đều là đại gia tộc, cháu thấy bọn họ có dám nói những lời kiêu ngạo như vậy không?" Hạ lão gia tử rống lên: "Ông còn tưởng rằng cháu là người thông minh, Cuối cùng cũng là một tên ngốc! "
Hạ Vũ Hào nhìn xuống đất, nhưng không trả lời.
Hạ lão gia tử hai mắt như đinh đóng cột, "Ông hôm nay liền coi những gì cháu nói là lời nói gió bay, trong vòng một tháng sẽ đính hôn với Giang Hân Yên, di chúc cũng không thay đổi, ngoài việc cháu nắm giữ 3% cổ phần. Cháu phải tiếp tục làm thuê cho tập đoàn Hạ thị với chức vụ chủ tịch. ”( ơ chủ tịch là cao nhất r còn sợ ai nữa anh ơi)
Hạ lão gia tử dừng lại, sắc mặt lộ ra vẻ xấu xa, "Nếu như cháu không đồng ý đính hôn với Giang Hân Yên, ông có chết cũng không cho cháu lấy một xu, tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị cũng đừng mong làm. Hiểu chưa?! "
“Vâng.” Hạ Vũ Hào mím chặt môi, ậm ừ không nói gì nữa.
“Nhìn thấy cháu ông sẽ khó chịu!” Hạ lão gia tử sốt ruột xua tay, “Trả lời ông sau một tuần, giờ thì cút đi!”
Hạ Vũ Hào đứng trên mặt đất, xoay người đi về phía cửa.
Ầm-
Anh vừa mở cửa bước ra, nhiều người đang nghe lén đã chồm tới, khuỵu xuống dưới chân anh.
Hạ Vũ Hào hờ hững liếc nhìn bọn họ, nhấc chân vượt qua bọn họ, rời khỏi phòng bệnh.
Những người đó hoảng sợ nhìn vào trong phòng, vội vàng đóng cửa lại, vì sợ có thể làm phiền Hạ lão gia tử.
"Vũ Hào, anh một mình ở trong đó nói cái gì với ông nội? Có nhắc tới di chúc sao?"
"Tại sao anh lại ở trong đó lâu như vậy?"
"Lão gia nói với cậu cái gì?"
Nhìn thấy Hạ Vũ Hào đi ra, người nhà họ Hạ lập tức xúm lại, vội vàng hỏi.
Hạ Vũ Hào liếc nhìn bọn họ, mặc kệ những người này bình thường cao quý, nho nhã, hào hoa phong nhã thế nào, lúc này cũng có khuôn mặt giống nhau, bọn họ chỉ quan tâm di chúc cho họ thừa kế bao nhiêu.
Đôi khi, anh thực sự không biết liệu ông của mình là người chiến thắng lớn nhất hay là người đáng thương nhất trong cuộc đời mình.