Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ

Chương 148

Động tác nhặt rau của Tống Duy rõ ràng dừng lại.

“Nghe ông xã tôi nói, năm nay Trần Tổng 28 hay 29 tuổi rồi nhỉ? Cũng nên tính đến chuyện có con đi chứ.” Vợ của Lý tổng cảm thán, “Khi sinh Đào Đào, tôi đã 31, anh ấy 35, giờ cả hai cũng sắp chạm ngưỡng bốn mươi rồi. Sau này con lớn, chúng tôi cũng già cả mất thôi.”

Tống Duy cười: “Mẹ tôi cũng sinh tôi khi đã ngoài ba mươi. Năm sau mẹ nghỉ hưu, nhưng với tôi, tuổi tác không phải là vấn đề gì lớn. Dù mẹ bao nhiêu tuổi, trong mắt tôi, bà vẫn luôn là mẹ của tôi.”

Vợ Lý tổng nghe vậy, cũng cười đáp: “Cô nói đúng, nhưng với phụ nữ mà nói, tuổi tác càng lớn thì sinh con càng tiềm ẩn nguy cơ.”

Từ khi kết hôn, Tống Duy không ít lần bị giục sinh con với lý do này. Càng lớn tuổi, chuyện sinh nở càng rủi ro, nhưng với sự tiến bộ của y học hiện đại, điều đó cũng không còn đáng lo ngại như trước.

Hơn nữa, Tống Duy cũng không định không sinh con hay đợi quá lâu, chỉ là muốn chờ đến thời điểm thích hợp, khi mọi thứ ổn định hơn. Cô tiếp tục nhặt rau, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ vài năm nữa.”

Vợ Lý tổng mỉm cười: “Tôi chỉ nói vu vơ thôi, đừng để trong lòng. Chuyện của hai vợ chồng, tự mình quyết định là được, đừng quan tâm đến lời người ngoài.”

“Vâng, tôi hiểu mà.”

Sau khi Đào Đào trở về, tiếng trò chuyện ngoài sân không còn chỉ toàn là chuyện công việc nữa. Sau đó, Vợ Lý tổng không cần cô giúp thêm việc gì, Tống Duy rửa sạch tay rồi bước ra ngoài.

Trong phòng khách, không thấy Lý tổng đâu, chỉ còn Đào Đào và Trần Quất Bạch.

Hai người mỗi người chiếm một nửa chiếc ghế sofa. Đào Đào vừa nhai kẹo mút vừa thỉnh thoảng liếc nhìn anh, trong khi Trần Quất Bạch chỉ ngồi đó, không làm gì cả, thỉnh thoảng cũng liếc nhìn lại cô bé.

Cả nhà anh và nhà cô đều không có trẻ con, đây là lần đầu Tống Duy thấy anh tương tác với trẻ nhỏ.

Cô nhớ đến lần đầu tiên anh gặp Tuyết Hoa, cũng là cảnh tượng lúng túng không biết phải làm gì giống như bây giờ.

Tống Duy khẽ mỉm cười, bước đến trước mặt Đào Đào. Cô bé ngoan ngoãn gọi: “Dì Tống.”

Tống Duy chỉ vào Trần Quất Bạch, giọng nói dịu dàng: “Còn đây là ai nhỉ?”

“Bố nói, đây là chú Trần.”

“Ồ, chú Trần à. Sao cháu không nói chuyện với chú Trần?”

“Là chú Trần không nói chuyện với cháu.”

Trần Quất Bạch: “…”

Tống Duy mím môi cười, ghé tai cô bé nói nhỏ: “Chú Trần hơi ngại ngùng, Đào Đào thử hỏi chú ấy đang làm gì, có muốn chơi cùng cháu không.”

“Được ạ.” Đào Đào nhảy khỏi sofa, từng bước nhỏ tiến tới, “Chú ơi, chú đang làm gì thế? Có muốn chơi với cháu không?”

Trần Quất Bạch liếc nhìn “thủ phạm” đứng bên cạnh, rồi quay sang cười nhẹ, giọng trầm ấm: “Được chứ, Đào Đào muốn chơi gì nào?”

Đào Đào đảo mắt quanh phòng, cuối cùng lôi từ dưới bàn trà ra một con búp bê, phấn khích nói: “Chơi thay đồ búp bê!”

Tống Duy thấy anh rõ ràng nhíu mày, trong lòng không khỏi bật cười. Cô chỉ ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát.

Trần Quất Bạch hé miệng, khéo léo từ chối: “Chú không biết chơi trò này.”

“Cháu sẽ dạy chú mà.” Đào Đào tự nhiên đưa cây kẹo mút đang ăn dở cho anh, sau đó từ ngăn kéo lôi ra vài bộ đồ búp bê. Cô bé chọn một chiếc váy hồng, số còn lại vứt cho anh.

Tống Duy khẽ cười, mắt đầy ý cười khi nhìn hai người một lớn một nhỏ tương tác.

Người đàn ông một tay cầm kẹo, tay kia giữ lấy bộ quần áo búp bê, toàn thân căng cứng không dám động đậy.

Đào Đào nhanh nhẹn mặc đồ cho búp bê, rồi giơ nó lên, cười tươi rói: “Đẹp không?”

Người đàn ông cứng đờ đáp: “Đẹp.”

“Vậy đến lượt chú rồi!”

Dưới yêu cầu kiên quyết của cô bé, Trần Quất Bạch lần đầu tiên trong đời chơi trò thay đồ búp bê. Đôi tay vốn khéo léo gõ phím giờ lại vụng về tháo những chiếc váy nhỏ. Đào Đào không nhìn nổi nữa, chê bai: “Chú ngốc quá.”

Sau đó, quyền chơi trò chơi của anh bị cô bé tước mất.

Tống Duy ngồi bên cạnh, nhìn ánh mắt anh dần dịu dàng khi chăm chú dõi theo cô bé đang chơi đùa.

Sau bữa tối, trên đường về nhà, cô bất ngờ hỏi: “Trần Quất Bạch, anh thích con trai hay con gái hơn?”

“Thế nào cũng được.”

Thế nào cũng được ư… “Hôm nay Đào Đào dễ thương không?”

Dường như anh đã đoán được cô đang nghĩ gì, quay sang nhìn cô: “Em muốn nói gì?”

“Em thấy anh có vẻ rất thích trẻ con.”

Anh không đáp, nhưng sự im lặng chính là sự thừa nhận.

Tống Duy ghé sát hơn: “Anh nói xem, sau này chúng ta sẽ sinh con trai hay con gái?”

“Cái này làm sao mà nói trước được.”

“Thử kỳ vọng chút đi nào.”

“Nếu kỳ vọng là con gái, mà lại sinh con trai, có phải sẽ khiến con trai cảm thấy không công bằng không?”

Tống Duy bĩu môi: “Anh nghiêm túc quá đấy.”

Anh kiên quyết nói: “Anh đều thích cả.”

“Được rồi, được rồi.” Tống Duy không tranh luận thêm, nghiêm túc hỏi: “Trần Quất Bạch, chúng ta có nên bắt đầu lên kế hoạch không? Khi nào thì sẽ có con?”

Anh liếc nhìn cô: “Vợ Lý tổng nói gì với em à? Đừng để người khác ảnh hưởng đến em.”

Không phải thế. Chỉ là khi nhìn anh chơi với Đào Đào hôm nay, cô bắt đầu tưởng tượng nếu họ có con thì sẽ thế nào. Anh chắc chắn sẽ là một người cha tốt. Còn con của họ, liệu sẽ giống cô chứ?

Ý nghĩ đó khiến cô không khỏi có chút mơ mộng.

Trần Quất Bạch thấy cô ngẩn người, bèn nói: “Chờ đến khi em sẵn sàng hãy nghĩ đến chuyện đó. Cả về tâm lý, công việc và mọi mặt khác. Không cần vội.”

Tống Duy giật mình tỉnh táo lại: “Ừ, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên.”

Không phải lần nào đi ăn tối anh cũng đi cùng cô.

Tối thứ Sáu có một buổi tụ họp nhỏ trong ngành. Những người tham gia đều là nhân sự sản phẩm của các công ty công nghệ lớn, lần này Trần Quất Bạch không thể đi cùng cô.

Tống Duy đi cùng Chương Hạo.

Trước khi xuất phát, anh hỏi liệu có cần đưa cô đi không. Tống Duy nhìn tin nhắn, bất giác cảm thấy mình như một đứa trẻ mẫu giáo, còn anh giống như phụ huynh, lo lắng con mình không thể tự đi học.

Tống Duy nhắn lại: 【Không cần đâu, em tự đi được mà.】

Trần Quất Bạch: 【Có gì thì liên hệ anh ngay.】

Tống Duy cười: 【Biết rồi, Trần tổng.】

Buổi tụ họp diễn ra ở một khách sạn khu ngoại ô, trong sảnh lớn của khách sạn, cô quay sang hỏi Chương Hạo: “Trước đây anh từng tham gia buổi tụ họp kiểu này chưa?”

“Chưa.” Số lượng nhân viên sản phẩm ở thủ đô rất đông, anh chỉ là một quản lý sản phẩm nhỏ, đến cả rìa của ngành còn chưa chạm tới, nói gì đến cơ hội tham gia tụ họp.

Tống Duy căn dặn: “Đừng lo lắng, tất cả đều là người trong ngành. Mục tiêu hôm nay của chúng ta là làm quen với càng nhiều người càng tốt, và đưa danh thiếp của Quang Niên đến tay họ.”
Bình Luận (0)
Comment