Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ

Chương 149

Người phụ nữ nói xong tiếp tục bước đi, lưng thẳng tắp, Chương Hạo nhìn bóng lưng đó, không kìm được mà nhìn thêm vài lần.

Sau khi ký tên vào sổ và bước vào bên trong, khu vườn nhỏ tràn ngập những ly rượu vang sóng sánh, tiếng chạm cốc và lời chào hỏi đan xen.

Tống Duy định đi tìm Hạ Minh, người đã mời cô tham gia buổi tụ họp này.

Lúc còn làm việc chung, Hạ Minh vốn đã quen biết rộng rãi. Giờ đây anh ta theo Andy mở công ty riêng, đã trở thành một nhân vật nổi bật trong ngành.

Cô vừa lấy điện thoại ra định nhắn tin thì Hạ Minh trong đám đông đã nhìn thấy cô, liền tiến lại gần bắt chuyện: “Nghe Andy nói cô đã chuyển lên thủ đô, ban đầu tôi còn không tin, hóa ra là thật.”

Tống Duy cười: “Sau này còn phải nhờ anh giúp đỡ nhiều.” Sau đó cô giới thiệu: “Đây là Chương Hạo, quản lý bên công ty tôi.”

Hai người bắt tay chào hỏi. Tuy nhiên, sự chú ý của Hạ Minh không đặt ở Chương Hạo, anh chỉ nói qua loa vài câu rồi dẫn cả hai vào trong: “Hôm nay Tô tổng cũng có mặt, chúng ta qua đó chào một tiếng.”

“Thật không?”

“Lừa cô làm gì.”

Tô tổng là phó tổng của công ty A, phụ trách mảng sản phẩm, cũng là lãnh đạo cấp cao của một trong những công ty công nghệ hàng đầu. Tống Duy từng làm việc ở công ty này 4 năm, nhưng chỉ quen biết ông ta sơ qua, chẳng mấy khi nói chuyện trực tiếp.

Bây giờ đã nghỉ việc lâu như vậy, cô thực sự hơi lo lắng. Nếu ông ta không nhớ ra cô, thì sẽ rất lúng túng.

Rời khu vườn nhỏ, họ bước vào sảnh lớn, Hạ Minh dẫn cô đến khu vực ghế sofa ở trung tâm.

Tô tổng trông chừng hơn 40 tuổi, đeo kính, ánh mắt sắc bén.

Điều khiến Tống Duy bất ngờ hơn cả là Kỷ Phục Tây, người của tập đoàn tài chính Hồng Dương, cũng có mặt.

Hạ Minh không biết Kỷ Phục Tây là ai, nhưng thấy khí chất uy nghiêm của người đàn ông, anh cũng điều chỉnh thái độ, trịnh trọng giới thiệu: “Tô tổng, đây là Tống Duy, ngài còn nhớ không?”

Tô tổng đánh giá cô vài giây, rồi cười: “Dĩ nhiên là nhớ. Năm ngoái Andy còn vì cô mà tìm đến tôi.”

Tống Duy nhanh chóng đáp lời: “Chào Tô tổng, chào Kỷ tổng.” Hạ Minh không nhận ra Kỷ Phục Tây, nhưng cô thì biết, không thể không chào hỏi.

Cô vừa dứt lời, Tô tổng quay sang nhìn Kỷ Phục Tây, rồi lại nhìn cô, ngạc nhiên: “Hai người quen nhau sao?”

Kỷ Phục Tây dập tắt điếu thuốc trong tay, bình thản đáp: “Quen.”

Ánh mắt Tô tổng lập tức thay đổi, trở nên thân thiện hơn nhiều: “Cô gái trẻ, bây giờ đang làm ở đâu?”

“Tô tổng, tôi hiện đang làm việc tại Quang Niên.”

“Quang Niên?” Tô tổng lặp lại, giọng hơi trầm xuống. Sau đó, ông quay sang Kỷ Phục Tây: “Chính là công ty Quang Niên mà anh đã nhắc đến?”

Người đàn ông gật đầu, không nói thêm gì.

Tô tổng càng thêm vui vẻ: “Nhân tài công ty chúng ta ngày trước đúng là rất nhiều. Andy và Hạ Minh hiện giờ làm ăn phát đạt, cô gái trẻ như cô giờ cũng có thể đảm nhận trọng trách lớn, thật đáng khen.”

Hạ Minh tranh thủ nói thêm: “Đó là nhờ nền tảng tốt từ công ty cũ, nhờ Tô tổng chỉ bảo. Vì vậy, những nhân viên rời đi từ công ty ta mới có thể phát triển tốt như vậy.”

“Miệng lưỡi cậu vẫn ngọt như ngày nào.”

Đang trò chuyện, điện thoại của Tống Duy vang lên. Cô liếc nhìn, là dì út gọi đến.

Dì út thỉnh thoảng hay gọi cô để trò chuyện chuyện nhà, có lẽ lần này cũng vậy. Nhưng lúc này không tiện rời đi nghe điện thoại, Tống Duy nhanh tay từ chối cuộc gọi, dự định sẽ gọi lại sau.

Mọi người lần lượt tiến đến chào hỏi Kỷ Phục Tây và Tô tổng, ông Tô vô cùng niềm nở, không ngần ngại giới thiệu Tống Duy với các giám đốc hoặc lãnh đạo của nhiều công ty khác nhau.

Thời gian trôi qua, một nhóm người cùng nhau rời khỏi buổi tụ họp.

Tống Duy cảm ơn Hạ Minh: “Hôm nay cảm ơn anh nhé.”

Hạ Minh tò mò hỏi: “Vị Kỷ tổng đó có lai lịch thế nào vậy?”

Cô không giấu giếm, thẳng thắn kể về gia thế của Kỷ Phục Tây và nói thêm: “Hiện tại anh ấy còn là cổ đông của Quang Niên.”

“Thì ra là vậy.” Hạ Minh cười, giấu đi sự ngạc nhiên: “Tôi bảo sao Tô tổng lại niềm nở đến thế, hóa ra cô đã ôm được ‘cây đại thụ’ rồi.”

Cũng có thể nói là như vậy. Nhờ sự có mặt của Kỷ Phục Tây, hôm nay Tống Duy đã kết nối được với vài người mà bình thường khó có cơ hội tiếp cận, điều này khiến cô bất ngờ và vui mừng.

Cô chỉ cười đáp: “Chỉ là tình cờ thôi. Vậy chúng tôi không làm phiền anh nữa, tôi thấy vừa rồi có vài ông chủ khá quan tâm đến công ty chúng tôi, tôi đi nói chuyện thêm một chút.”

“Cô cứ đi đi.”

Tại buổi tụ họp ngành nghề, ai cũng có mục đích rõ ràng: mở rộng mối quan hệ, nắm bắt thông tin mới nhất trong ngành, và nếu có thể, tìm kiếm cơ hội hợp tác. Tống Duy cũng không ngoại lệ.

Vừa bước đi, cô vừa hồi tưởng lại thông tin về hai công ty mình vừa kết nối, lướt qua trong đầu lịch sử phát triển và lĩnh vực kinh doanh chính của họ.

Đang suy nghĩ thì Chương Hạo gọi từ phía sau: “Tống tổng.”

“Ừ.” Cô không quay đầu, chỉ đáp lại một cách tự nhiên.

“Có việc gì cần tôi hỗ trợ không?”

Tống Duy nói: “Chúng ta lát nữa cần tìm gặp Lăng An Công Nghệ và Nhất Bản Công Nghệ. Lăng An là đơn vị tiên phong trong lĩnh vực phần cứng AR trong nước. Nếu hợp tác với họ, độ chính xác của thiết bị chúng ta sẽ được nâng lên đáng kể. Nhất Bản thì tháng sau sẽ tung ra sản phẩm kính thực tế ảo mới, hiện tại thông tin được giữ rất kín.”

Cô dặn dò tiếp: “Anh thử tiếp cận trợ lý của họ, tìm cách xin một tài khoản WeChat.”

“Được.” Chương Hạo gật đầu. Anh biết về hai công ty này, nhưng nhiều thông tin chi tiết thì anh không nắm rõ, ví dụ như sản phẩm mới của Nhất Bản. Anh tự hỏi làm sao cô biết được những điều này.

Cả buổi tối, từ Tô tổng của công ty A cho đến Kỷ tổng, những nhân vật xuất hiện đều là những người vượt xa tầm với của anh.

Anh hít một hơi sâu, bước theo người phụ nữ đầy quyết đoán và tự tin ấy.

Tống Duy không phải kiểu người khéo léo trong giao tiếp xã hội, nhưng cô hiểu mình không thể mãi mãi không biết cách ứng xử.

Khi tìm được lãnh đạo của hai công ty, cô dựa vào phong cách giao tiếp quen thuộc của mình: không xu nịnh, nhưng vẫn giữ sự tôn trọng.

Nói chuyện vài câu, dần dần mọi thứ trở nên tự nhiên hơn.

Khoảng 9 giờ tối, buổi tụ họp gần kết thúc.

Điện thoại Tống Duy đổ chuông, là Trần Quất Bạch gọi: “Anh đang chờ em ngoài kia.”

Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành vượt mức, Tống Duy không muốn ở lại thêm. Cô nói với Chương Hạo vài câu, rồi rời đi.

Chiếc xe đậu ở bãi đỗ khách sạn, Tống Duy nhanh chóng tìm thấy. Cô mở cửa xe ngồi vào, tâm trạng vô cùng thoải mái: “Sao anh biết em sắp xong rồi?”

Anh gọi tên cô: “Tống Duy.”

Cô cúi đầu cài dây an toàn, tùy ý đáp: “Vâng.” Sau đó cô tiếp tục, giọng hào hứng: “Em nói anh nghe, hôm nay Kỷ tổng cũng đến. Em cảm thấy nhờ có anh ấy mà em hưởng ké chút lợi, anh không biết họ đối xử với em…”

Trần Quất Bạch nhìn gương mặt đầy phấn khích của cô, không nỡ ngắt lời, nhưng cuối cùng vẫn phải cắt ngang: “Vợ ơi, em nghe anh nói trước đã.”

Tống Duy nghe giọng nghiêm túc của anh, quay sang nhìn, lúc này mới nhận ra ánh mắt anh trầm trọng đến lạ.
Bình Luận (0)
Comment