Đây là lần thứ hai mẹ nhắc đến chuyện chuyển nhà. Lần này, Tống Duy ngẫm nghĩ vài giây rồi đáp: “Con sẽ hỏi ý kiến anh ấy.”
Trước đây cô không để tâm, thấy sống cùng bố mẹ rất thoải mái. Nhưng sau tối qua, cô nhận ra điều đó quả thực có chút bất tiện. Họ phải nép ngoài cửa để hôn nhau, mà nhà lại cách âm không tốt…
Dương Nghênh Thu nhìn khuôn mặt con gái đỏ bừng, lòng thoáng chua xót. Thời gian trôi qua thật nhanh, đứa trẻ từng nằm trên nôi bi bô tập nói giờ đã có gia đình riêng.
Đúng là “nữ đại bất trung lưu” (con gái lớn khó giữ). Bà thu lại ánh mắt, tiếp tục gói bánh, vừa làm vừa nói: “Nếu chuyển ra ngoài, hai đứa sống riêng thì cũng phải có kế hoạch. Hai đứa đi làm bận rộn, hay thuê một cô giúp việc làm cơm dọn dẹp cho tiện.”
“Vâng, để sau tính ạ.”
“Cũng đừng chỉ lo làm việc, vợ chồng phải dành thời gian cho nhau để vun đắp tình cảm.”
“Con biết rồi mà.”
Dương Nghênh Thu liếc cô, tiếp tục hỏi: “Có nghĩ đến chuyện con cái chưa?”
Tống Duy thoáng khựng lại, khuôn mặt vốn đỏ giờ lại càng nóng hơn. “Chúng con mới cưới chưa bao lâu mà…”
“Cưới rồi thì cũng nên nghĩ đến chuyện đó. Muốn hay không muốn có con, hay bao giờ có, đều phải có kế hoạch rõ ràng. Nếu chưa muốn thì phải cẩn thận, đừng để nhỡ, rồi lại bỏ đi thì hại đến cơ thể mình.”
“Con biết, con biết mà.” Cô ngượng ngùng đáp. “Con khát nước quá, đi uống nước đây.”
Nói rồi cô bước về phía tủ lạnh. Dương Nghênh Thu gọi với theo: “Đừng uống đồ lạnh.”
Cô đành rẽ hướng, uống nước ấm.
Buổi tối, Trần Quất Bạch không về nhà, anh nhắn rằng phải đi dự tiệc.
Tầm hơn 11 giờ đêm, khi cô đang ngủ mơ màng thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở, tiếp đó là tiếng nước chảy trong phòng tắm. Mười mấy phút sau, giường hơi lún xuống.
Rồi, chú gấu bông trong tay cô bị nhẹ nhàng rút ra, và cô “thuận lợi” rơi vào vòng tay anh.
Ý thức dần tỉnh lại, nhưng Tống Duy vẫn nhắm mắt, mặc kệ hành động của anh.
“Ưm…”
Cô khẽ xoay người, tìm vị trí thoải mái trong vòng tay anh.
Thôi được, để thử xem “A Bối Bối” mới có khác gì không.
Chủ nhật, anh vẫn bận rộn với công việc.
Đến thứ hai, vừa vào làm, Tống Duy nhận được thông báo rằng ngày mai cô sẽ đi công tác cùng Trần Quất Bạch đến Thâm Thành, phối hợp với công ty Trường Nham Khoa Kỹ, dự kiến kéo dài một tuần.
Kế hoạch Dẫn Đường là một dự án lớn, không thể chỉ hoàn thành qua mạng. Với vai trò là quản lý sản phẩm, cô phải trực tiếp tham gia chuyến đi này.
Đi công tác đồng nghĩa với khối lượng công việc bị dồn nén, phải xã giao, phải tranh luận quyết liệt với đối tác. Nhưng lần này, cô lại cảm thấy một chút mong chờ.
Đây sẽ là lần đầu tiên cô cùng anh ra ngoài.
Buổi sáng, Tiểu Hứa từ phòng Tổng giám đốc đến hỏi thông tin cá nhân của cô để đặt vé và khách sạn. Đến chiều, thông tin khách sạn được gửi đến: một phòng giường đôi riêng cho Tống Duy.
Tống Duy nhướng mày, nghĩ thầm: Chắc chắn Trần tổng ở hẳn phòng suite cao cấp, khác hẳn bọn nhân viên bình thường như cô.
Buổi tối, hai người cùng nhau về nhà. Như thường lệ, họ gặp nhau ở bãi đỗ xe. Lên xe, Tống Duy hỏi: “Ngày mai anh đi cùng chuyến bay với bọn em à?”
“Ừ, chuyến lúc 2 giờ chiều. Nhưng sáng anh phải qua công ty, em tự đến sân bay nhé.”
“Thế em cũng đến công ty với anh.”
Trần Quất Bạch quay sang nhìn cô, khẽ cười: “Được thôi.”
Cô tiếp tục hỏi: “Anh ngồi khoang thương gia à?”
“Không rõ, vé do trợ lý đặt.”
Tống Duy cảm thấy tâm trạng khá tốt, cố tình nói giọng châm chọc: “Cả đời em chưa được ngồi khoang thương gia bao giờ.”
“Anh nói với Tiểu Hứa một tiếng.” Nói xong, anh rút điện thoại ra ngay.
“Đừng!” Tống Duy vội vàng ngăn lại, không ngờ anh hành động nhanh đến vậy. “Em chỉ đùa thôi mà.”
Trần Quất Bạch hiểu cô chỉ đùa, nhưng vẫn gọi điện: “Tiểu Hứa, vé máy bay của tôi ngồi ở đâu?”
“Thương gia, thưa anh.”
“Đổi sang hạng phổ thông, đặt cùng với nhóm của Tống Duy.”
“Vâng, Trần tổng.”
Tống Duy nhìn anh, nghẹn lời: “Em thật sự chỉ nói đùa thôi.”
“Anh biết, nhưng anh nghiêm túc.”
“…”
Tống Duy đáp: “Vậy sau này em sẽ cố gắng làm việc, để Tiểu Hứa chủ động đặt khoang thương gia cho em.”
Người đàn ông cười sâu sắc, liếc nhìn cô: “Được, anh mong chờ Tống tổng.”
Cách gọi “Tống tổng” đầy hàm ý ấy làm Tống Duy tràn đầy động lực. Ăn tối xong, cô lập tức quay lại bàn làm việc chuẩn bị tài liệu.
Vì chuyến công tác thông báo gấp, cô phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Trần Quất Bạch cũng cần làm thêm, cả hai bị bố cô đuổi vào thư phòng để không làm phiền người khác.
Trong phòng làm việc, hai bàn đặt đối diện nhau. Đây là lần đầu tiên Tống Duy cùng anh làm việc. Cảm giác thật kỳ diệu, thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn anh.
Trong lúc làm việc, bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều có sức hút riêng. Cô chợt nhớ đến tấm ảnh xem mắt mà dì cô đưa cho lúc trước. Giờ đây, bức ảnh ấy đã hóa thành hiện thực. Anh ngồi ngay trước mặt cô, đeo kính, dáng vẻ chăm chú làm việc.
Phải thừa nhận, Trần Quất Bạch đúng là đẹp trai. Ngũ quan hoàn hảo, góc nhìn nào cũng hoàn mỹ. Ánh mắt cô lần lượt dừng lại ở hàng lông mày sắc nét, hàng mi, đôi mắt, sống mũi cao, rồi đến bờ môi.
Bất giác, cô đưa tay chạm vào môi mình. Hình ảnh nụ hôn đầu của họ hiện lên trong đầu, khiến mặt cô dần đỏ ửng.
Bờ môi anh không quá dày cũng không quá mỏng, hoàn hảo đến từng chi tiết, và cảm giác khi hôn thật sự rất tuyệt.
Liệu đàn ông bẩm sinh đều biết những kỹ năng này sao?
Tống Duy thầm thở dài. Bánh xe số phận xoay chuyển, đưa anh đến bên cô. May mắn thay, cô đã kịp giữ lấy. Nếu không, biết đâu người tiếp theo xuất hiện lại chẳng ra gì.
Dù vậy, ban đầu cô suýt để lỡ anh. Lần gặp đầu tiên, Trần Quất Bạch vì tăng ca nên đến muộn, còn không biết cách nói chuyện, lúc ấy cô chỉ chấm anh 6 điểm, vừa đủ qua.
Còn hiện tại… 8 điểm?
Tốt, nhưng chưa đến mức xuất sắc. Tuy nhiên, theo kinh nghiệm học tập của cô, từ 6 lên 8 thì dễ, nhưng để từ 8 lên 9 lại là một thách thức.
Nửa tiếng sau, người đàn ông phía đối diện lên tiếng: “Cứ nhìn nữa thì tối nay khỏi ngủ.”
Tống Duy bật cười, thu ánh mắt lại, rồi chăm chú làm việc.
Chuyến công tác lần này có đông người tham gia: Trần Quất Bạch và trợ lý, nhóm ba người của cô, Sở Kỳ và Đơn Khai Thành từ bộ phận kỹ thuật, cùng một người bên bộ phận vận hành. Đến trưa, khi đến sân bay, Tống Duy mới biết người vận hành đó chính là Chúc Thanh Phỉ.