Trên xe, Tống Duy cố ý ngồi cạnh Chúc Thanh Phỉ, nhỏ giọng hỏi: “Sở Kỳ cũng đi đấy, cậu ổn không?”
Chúc Thanh Phỉ liếc nhìn cô: “Tống Tiểu Duy, đừng xem thường người khác. Cậu nghĩ tớ là kiểu không buông bỏ được sao?”
Ánh mắt Tống Duy đầy nghi ngờ. Nhưng Chúc Thanh Phỉ nghiêm túc nói: “Thật sự không sao. Hiện tại, tớ chỉ muốn làm việc chăm chỉ, sống cuộc sống thanh tịnh.”
Cô nhìn bạn mình từ trên xuống dưới, không thấy dấu hiệu gì của sự đau khổ, có vẻ như thật sự đã vượt qua được. “Vậy thì tốt rồi. Cố gắng làm việc nhé, kiếm tiền thật nhiều vào!”
Chúc Thanh Phỉ thở dài: “Tớ phải cố gắng kiếm tiền thật, không giống như ai kia, làm bà chủ rồi tận hưởng cuộc sống phú bà.”
Tống Duy bật cười: “Đừng nói bừa, tớ vẫn là dân đi làm mà.”
Hành trình mệt mỏi của nhóm nhân viên kết thúc tại sảnh khách sạn, nơi họ đăng ký nhận phòng. Sở Kỳ quay sang đề nghị: “Các đồng nghiệp, tuần này sẽ vất vả cho mọi người. Chắc thời gian sắp tới chúng ta khó mà ăn cùng nhau được, vậy tối nay tụ họp trước một bữa nhé?”
Mọi người đồng loạt hưởng ứng.
Sở Kỳ kết luận: “Vậy hẹn 7 giờ, gặp nhau ở sảnh.”
Sau khi nhận phòng, cả nhóm vào thang máy để lên tầng. Tống Duy đứng trong góc vì bị chen lấn, còn Trần Quất Bạch đứng ngay lối cửa ra vào, giữa hai người cách nhau ba, bốn người.
Đổng Duệ Thành thân thiện giúp cô bấm tầng: “Chị Duy, chị ở tầng mấy?”
“Tôi và Thanh Phỉ ở tầng 9, cảm ơn cậu.”
“Ơ, em cũng ở tầng 9 này.” Anh bấm nút rồi quay sang hỏi: “Trần tổng ở tầng mấy ạ?”
“Tầng 16, cảm ơn.”
Không khí trong thang máy khá yên lặng, khiến mọi người có chút ngại ngùng. Đổng Duệ Thành phá vỡ sự im lặng: “Khách sạn này cao nhất cũng chỉ có tầng 16 đúng không nhỉ?”
Tiểu Hứa đáp: “Đúng rồi, tầng 16 là khu suite hành chính.”
Đổng Duệ Thành cảm thán: “Đời này mà được ở suite hành chính hay suite tổng thống một lần thì đáng giá rồi.”
Sở Kỳ nhân cơ hội động viên: “Hoàn thành tốt dự án này, tiền thưởng đủ để cậu ở nửa tháng luôn ấy.”
Đổng Duệ Thành hăng hái: “Vậy em sẽ cố gắng đạt được mục tiêu nhỏ này!”
Cứ tưởng câu chuyện dừng ở đó, ai ngờ người đứng giữa bỗng dưng lên tiếng: “Có gì khó đâu. Tôi đổi cho cậu.”
Không khí trong thang máy ngưng lại vài giây. Đổng Duệ Thành vội vàng xua tay: “Trần tổng, em đùa thôi mà!”
Đúng lúc đó thang máy đến tầng 9, cậu nhanh chóng kéo vali chạy ra ngoài, Tống Duy cũng bước theo.
Dù không quay đầu lại, cô vẫn cảm nhận rõ ánh mắt nóng rực sau lưng mình.
Vào phòng, Tống Duy nhận được tin nhắn:
【Em lên hay anh xuống?】
Cô bật cười, ngồi lên sofa nhỏ, gõ nhanh dòng trả lời:
【Lên cái gì mà lên. Chúng ta đến đây làm việc, anh ở chỗ anh, em ở chỗ em. Làm việc chăm chỉ vào, Trần tổng!】
Ba, bốn phút sau, anh nhắn lại:
【Tối anh xuống.】
Tống Duy thầm mắng trong lòng: Tư bản chủ nghĩa! Quá lãng phí!
Bữa tiệc buổi tối là khoảnh khắc vui vẻ cuối cùng trước khi họ bắt đầu làm việc điên cuồng. Ban đầu mọi người còn hơi ngại ngùng, nhưng sau khi Trần Quất Bạch ra ngoài nghe điện thoại, âm lượng câu chuyện tăng lên rõ rệt. Khi anh quay lại, không ai còn giữ được vẻ nghiêm túc ban đầu nữa.
Vị trí bên cạnh Tống Duy vốn là của Chúc Thanh Phỉ, nhưng giữa chừng cô ấy rời đi mà không nói lý do. Khi trở lại, Trần Quất Bạch, có lẽ “vô tình”, ngồi ngay vào chỗ trống bên cạnh cô.
Tống Duy nhìn đồng nghiệp xung quanh đang trò chuyện sôi nổi, nghĩ rằng chắc không ai chú ý. Cô khẽ nghiêng người, giữ khoảng cách đúng mực giữa cấp trên và cấp dưới, nhỏ giọng nói: “Anh đừng để lộ, sẽ ảnh hưởng đến công việc.”
“Không đâu.” Anh tỏ vẻ nghiêm túc, nói về công việc trước: “Ngày mai chúng ta sẽ gặp phụ trách là Dư Thiệu và một quản lý khác là Phù Dao Thanh.”
“Em biết, trước giờ em vẫn làm việc với chị Phù.”
Bỗng anh đổi chủ đề: “Tối nay, 10 giờ, anh xuống dưới.”
Cô sững sờ, nhìn anh, hạ giọng: “Anh nói thật đấy à?”
“Ừ.”
“Vậy anh cẩn thận, đừng để ai phát hiện.”
Anh đột nhiên hỏi: “Kỳ kinh của em sắp đến đúng không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến cô bối rối. Anh không chỉ nhớ rõ mà còn hỏi vào lúc này. Tai cô bắt đầu nóng lên, nhất là khi nghĩ về tối nay. Giọng cô nhỏ dần: “Chắc trong hai ngày tới.”
“Vậy sao còn uống nước lạnh?” Giọng anh trầm xuống, đầy trách móc.
“…” Lúc này cô mới nhận ra ly nước đá trước mặt mình. “Không phải của em, là của Thanh Phỉ.”
Anh gật đầu: “Nếu em cảm thấy không khỏe thì nói ngay với anh, đừng cố chịu.”
“Vâng.”
Đúng lúc đó, Đơn Khai Thành nhìn qua. Tống Duy liền lớn giọng nói: “Trần tổng, PPT báo cáo ngày mai tôi sẽ gửi anh sau.”
“Được, không cần vội.”
Đơn Khai Thành thu lại ánh mắt, quay về câu chuyện của mình.
Tống Duy ghé sát, khẽ giục: “Thôi, anh về chỗ đi.”
Anh nhìn cô một lúc rồi đứng dậy rời đi.
Tống Duy thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây trong công ty, họ ít gặp nhau, không cần quá giấu giếm. Nhưng giờ, cô cảm giác mình như đang “hoạt động ngầm”, đến cả nói chuyện cũng phải dè chừng, canh chừng xung quanh.
Cảm giác này thật kỳ lạ nhưng cũng không kém phần thú vị.
Cô nhấp một ngụm trà, khẽ mỉm cười.
Bữa tiệc kết thúc lúc hơn 9 giờ. Khi trở về khách sạn, cô, Chúc Thanh Phỉ và Đổng Duệ Thành xuống tầng 9, trong khi nhóm của Trần Quất Bạch tiếp tục lên tầng trên.
Chúc Thanh Phỉ ở phòng 913, còn Tống Duy ở phòng 915. Phòng 913 nằm phía trước, nhưng Chúc Thanh Phỉ lại bước thẳng qua.
Lúc ăn tối, cô ấy ra ngoài nửa tiếng, từ lúc quay lại đã có vẻ lơ đễnh. Tống Duy vội kéo tay cô: “Thanh Phỉ, cậu không sao chứ?”
Chúc Thanh Phỉ bừng tỉnh, cười: “Không sao, làm sao được?”
Tống Duy chỉ vào biển số phòng: “Cậu ở 913 mà.”
“À!” Chúc Thanh Phỉ ngượng ngùng, quay lại mở cửa, vẫy tay với cô: “Ngủ ngon nhé.”
Tống Duy thấy lạ nhưng nghĩ chắc không có gì nghiêm trọng. Nụ cười của cô ấy khá tự nhiên.
Gần 10 giờ, nhớ lời hẹn của anh, cô quyết định đi tắm trước.
Phòng khách sạn tuy không rộng lắm nhưng gọn gàng. Khi nhìn qua tủ đầu giường, mặt cô bỗng đỏ bừng.
Khách sạn cao cấp trang bị đầy đủ tiện nghi, ngay cả tủ đầu giường cũng bày ba loại sản phẩm phòng tránh thai, còn nhiều hơn cả những thứ cô mua trước.
Cô vội dời ánh mắt, nhưng lại nhìn thấy chiếc ga trải giường trắng tinh trên giường. Mặt cô càng đỏ hơn.
Không phải ở nhà, mà là khách sạn, nơi không ai làm phiền.
Có đủ “bảo hộ”.
Là một cặp đôi mới cưới được một tháng.
Không gì ngăn được chuyện đó xảy ra.