Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 101 - Chương 101: Hàn Nhị Đã Nói Roi

Chương 101: Hàn Nhị đã nói roi Chương 101: Hàn Nhị đã nói roiChương 101: Hàn Nhị đã nói roi

sao?

Buổi tối.

Hàn Nhị trở ve phòng chung cư của mình có chút mệt mỏi.

Tôn Vĩ Quang không có ở đây, cũng không biết có phải là đã đi tìm Vương Đào rồi hay không.

Cô ngồi trên ghế sofa xoa xoa cái cổ đã mỏi nhừ của mình, trong lòng cảm thấy có chút bất lực.

Công việc trong phòng Hòa giải này còn muốn phiền phức hơn nhiều so với những gì cô nghĩ, căn cứ có hơn năm trăm người, gần như ngày nào cũng xảy ra mâu thuẫn, nơi nào có mâu thuẫn, nơi đó có cô.

Có đôi khi cô thật không thể nào hiểu được, tại sao bây giờ đã là tận thế rôi vậy mà còn có người đi so đo những chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi kia nữa!

Cuối cùng, cô tổng kết ra nguyên nhân có chút chút độc ác - công việc vẫn còn quá dễ dàng nên cần phải để bọn họ làm việc nhiều hơn! Đương nhiên, phàn nàn thì cũng chỉ là phàn nàn thôi, công việc vẫn là phải làm, tuy nhiên cô nảy ra ý định đổi việc.

"Ai, lại làm thêm một đoạn thời gian nữa xem sao ... làm sao mà Vĩ Quang còn chưa về?"

Lắc đầu, Hàn Nhị đi tắm rửa một cái - đây cũng là một trong những phúc lợi của cô, dùng nước không tốn tiền.

Cô tắm rửa xong, sau khi nằm ở trên giường thì Tôn Vĩ Quang mới trở về.

Sau khi chờ Tôn Vĩ Quang cũng nằm ở trên giường, Hàn Nhị theo thói quen muốn ôm lấy Tôn Vĩ Quang, nhưng lại bị Tôn Vĩ Quang đẩy ra.

"Ta buồn ngủ a, đi ngủ thôi."

Hàn Nhị trong bóng tối mặt đỏ bừng, cô cũng đâu có muốn làm cái gì, đơn thuần chỉ là muốn ôm thứ gì đó đi ngủ, kết quả Tôn Vĩ Quang còn một mặt ghét bỏ, như thể nghĩ cô muốn làm cái gì vậy.

HU

Hàn Nhị hu một cái và quay người lại, đưa lưng về phía Tôn Vĩ Quang. Chẳng mấy chốc, có thể nghe thấy tiếng ngáy nhẹ của Tôn Vĩ Quang.

Nhưng Hàn Nhị lại không ngủ được.

Mấy ngày nay cô một mực đang lo lắng cho Tôn Vĩ Quang, bây giờ thấy Tôn Vĩ Quang trở về, cô cuối cùng cũng yên tâm, cho nên cô bây giờ rất muốn phát tiết thư giãn một tí, nhưng Tôn Vĩ Quang hiển nhiên không có ý nghĩ này, mà Hàn Nhị cô thì cũng không phải loại phụ nữ quấn người kia .…

Trong đầu suy nghĩ lung tung một lúc, sắc mặt Hàn Nhị đỏ bừng thò tay vào trong quân áo......

Buổi sáng, sau khi Vương Đào ăn sáng xong liền pha cho mình một tách trà, trà này là trà ngon mà Nhâm Kiệt tặng, nói là tìm được từ trong trường học, không biết là của lãnh đạo nào trong trường học, bây giờ thì tiện nghi cho bọn họ.

Lúc này, một nhân viên canh gác đang trực đột nhiên báo cáo ở ngoài cửa.

Nơi các thành viên Ủy ban sinh sống có nhân viên canh gác 24/24 giờ, không phải Ủy viên và người nhà Ủy viên tiến vào thì cần phải xin phép, nhân viên canh gác nói cho Vương Đào biết có một người tên là Tôn Vĩ Quang muốn xin gặp hắn.

Vương Đào lập tức cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn tới tìm mình để làm cái gì?

Nhưng nhắc đến Tôn Vĩ Quang này, Vương Đào vẫn là phải nhắc nhở Hàn Nhị một chút đây, nhưng gần đây có quá nhiều chuyện, hắn lại quên mất.

"Hôm nay nghĩ biện pháp nhắc nhở cô ta một chút đi..."

Trong lòng suy nghĩ, Vương Đào nói với nhân viên canh gác:

"Cho hắn vào đi."

Không bao lâu sau, Tôn Vĩ Quang một mặt cung kính bước vào.

"Xin chào Ủy viên Vương! Ta là Tôn Vĩ Quang là chồng của Hàn Nhị..."

Tôn Vĩ Quang nhanh chóng tiến hành giới thiệu bản thân, mặc dù trước đó hắn đã gặp Vương Đào, nhưng nhân vật lớn thường hay quên chuyện, cho nên hắn giới thiệu nhiều một chút cũng không phiền toái.

"A, ngươi đây là?"

"Là như thế này, không phải ngài đã cứu vợ ta sao, ta cũng không có gì để cảm ơn ngài..."

Vừa nói, Tôn Vĩ Quang vừa lấy ra một chồng phiếu lương thực đưa tới.

Vương Đào có chút choáng.

Tôn Vĩ Quang này là đến tặng quà sao? Vậy hắn đây thật sẽ tặng quà saol

Hắn tặng bừa thứ gì khác cũng tốt hơn so với phiếu lương thực! Bởi vì chế độ phiếu lương thực là Ủy ban làm ra, mặc dù nói rằng số lượng phiếu lương thực này có hạn, ngay cả các thành viên Ủy ban cũng phải hạn chế sử dụng, nhưng lời này nghe một chút là được rồi, nếu tin thật thì đúng là ngốc, thứ như phiếu lương thực này, Vương Đào hiện tại muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Hơn nữa Ủy viên ăn cơm cũng không cần phiếu lương thực...

"Chuyện đơn giản thôi, không cần phải khách khí như vậy.'

Vương Đào đẩy phiếu lương thực trở về, cái này nếu để cho mấy Ủy viên khác biết Vương Đào nhận quà nhận được phiếu lương thực, sợ không phải sẽ bị cười cả ngay.

Tôn Vĩ Quang cũng có hơi tron tròn mắt, không phải nói tặng chút thứ gì cũng được sao, trên người hắn bây giờ cũng không có thứ gì khác, chắc hẳn Vương Đào cũng hiểu rõ, tặng quà này chủ yếu là ý tứ một chút mà thôi, hắn muốn tạo mối quan hệ với Vương Đào ... kết quả Vương Đào trực tiếp từ chối, vậy thì xấu hổ al

"Nhưng, nhưng chúng ta còn chưa báo đáp ngài a..."

Tôn Vĩ Quang có chút không muốn từ bỏ ý định.

Vương Đào lập tức mở miệng:

"Hàn Nhị đã nói rồi, cô ta sẽ báo đáp ta, chuyện này ngươi không cần quan tâm."

Vương Đào mở miệng cười nói.

"A2 Cô ta...

Tôn Vĩ Quang có chút ngoài ý muốn, Hàn Nhị đã nói rồi sao?

Vậy cô ta còn đồng ý mình tới đây làm cái gì, hơn nữa trong tay cô cũng không có thứ gì, cô ta lấy gì ra để báo đáp? Ánh mắt Tôn Vĩ Quang có hơi chớp động.

"Được rồi, nếu như ngươi không còn chuyện gì thì ngươi có thể vê được rồi."

Vương Đào uống một ngụm trà.

Tôn Vĩ Quang rời đi, hắn định nhìn xem có thể lấy được chức vụ chính thức nào từ chỗ của Vương Đào không, nhưng người ta ngay cả quà cũng không nhận! Tuy nhiên Tôn Vĩ Quang cũng không có từ bỏ, hắn cảm thấy căn cứ này có tiềm lực rất lớn, hiện tại không nắm chắc vớt một cái chức nào đó, chờ sau này căn cứ lớn mạnh lên vậy thì càng khó!

Hắn cần phải suy nghĩ lại một số biện pháp đột phá từ chỗ Vương Đào, dù sao hắn không biết những Ủy viên khác...

Tôn Vĩ Quang đối với Vương Đào mà nói thì chỉ là một việc nhỏ xen vào giữa, hắn cũng không để ý chút nào.

Nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, hôm nay trời lại mưa, lại là một ngày tốt lành thích hợp để đi ra ngoài.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, những cơn mưa đứt quãng này cần phải mưa đến bao nhiêu ngày nữa ...

"Hôm nay đi đón Đinh Vũ Cầm a." Vương Đã đã đồng ý sẽ không vứt bỏ cô ta, vậy hắn nói ra roi sẽ phải làm được, hắn vẫn luốn là một người nói lời giữ lời, tuyệt không phải bởi vì hắn thèm thân thể Đinh Vũ Cầm.

Tuy nhiên ở trước khi đi, Vương Đào chuẩn bị đi nhắc nhở Hàn Nhị một chút.

Vương Đào đi tới phòng Tài nguyên câm một chiếc điện thoại có thể sử dụng, sau đó bật Bluetooth của hai máy lên, chuyển video "Tôn Vĩ Quang liên thủ với Âu Doanh Doanh hãm hại người sống sót khác' mà hắn quay được ở nhà máy từ máy hắn sang.

Sau đó hắn lại đi tới chỗ làm việc của Hàn Nhị một chuyến, nơi này tổng cộng chỉ có ba người, hơn nữa thường xuyên ở bên ngoài, hiện tại không có bất kỳ ai, Vương Đào nhét điện thoại di động vào trong ngăn kéo bàn làm việc của Hàn Nhị.

Điện thoại không có khóa, Vương Đào nhìn để cho Hàn Nhị là người đầu tiên nhìn thấy, hắn thậm chí còn đặt video làm hình nên động để Hàn Nhị vừa mở điện thoại là có thể nhìn thấy.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Vương Đào rời đi, che giấu kín thân thế và danh tiếng.
Bình Luận (0)
Comment