Chương 100: Tôn ca, ngươi ...
Chương 100: Tôn ca, ngươi ...Chương 100: Tôn ca, ngươi ...
ngươi thật thật nam tính!
Nếu như không có Tống Cảnh Hồng này, Hàn Nhị cũng không có khả năng lên làm trưởng phòng! Nếu cô có thể tự mình tạo ra mối quan hệ, tại sao cô không vận hành một chút để cho mình cũng được đi cửa sau?
Tôn Vĩ Quang nhìn Hàn Nhị một chút rồi lại nhìn vào Âu Doanh Doanh bên cạnh một chút, hắn đột nhiên giật mình.
"Chẳng lẽ cô ấy phát hiện ra quan hệ giữa ta và Âu Doanh Doanh..."
Sắc mặt Tôn Vĩ Quang có chút khó coi, hắn cũng không muốn cắt đứt quan hệ với Âu Doanh Doanh al
Mặc dù nói, không cần biết là tướng mạo hay là năng lực Hàn Nhị đều muốn tốt hơn nhiều so với Âu Doanh Doanh, theo lý mà nói, hắn chắc sẽ phải thích Hàn Nhị hơn.
Nhưng là Âu Doanh Doanh nói chuyện dễ nghe hơn al
Lúc hắn ở cùng với Hàn Nhị, hắn luôn có cảm giác mình lần nào cũng bị Hàn Nhị áp chế, Hàn Nhị xưa nay không bao giờ nói một lời khen nào với hắn.
Nhưng khi hắn ở cùng với Âu Doanh Doanh thì khác, Âu Doanh Doanh luôn có thể khen ngợi hắn từ nhiêu góc độ khác nhau, ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình có nhiều ưu điểm như vậy.
Ở bên cạnh Âu Doanh Doanh, hắn lấy lại được sự tự tin của một người đàn ông!
Mối quan hệ giữa hắn và Âu Doanh Doanh đã sớm vượt qua thể xác, cơ thể và tinh thần của bọn họ đã hoàn toàn hòa nhập lại với nhaul
Cho dù hắn và Âu Doanh Doanh không hề làm gì, chỉ ngồi cùng một chỗ nghe Âu Doanh Doanh nói chuyện với mình, hắn cũng sẽ cảm thấy rất thoải mái.
Loại cảm giác này hắn hoàn toàn không cảm nhận được khi ở bên cạnh Hàn Nhị!
Chưa kể, khi tính mạng của hắn gặp phải nguy hiểm, là Âu Doanh Doanh luôn ở bên cạnh hắn làm bạn với hắn, mà Hàn Nhị thì lại đi tới căn cứ trước để mà tận hưởng...
Cho nên hắn không có khả năng chia tay với Âu Doanh Doanh!
Nhưng hắn cũng biết tình huống của mình, hắn ngay cả trong căn cứ cũng không có chức vụ chính thức nào, chỉ là miễn cưỡng có thể sống sót, nhưng lại không thể chăm sóc những người khác.
Cho nên hắn muốn bảo Hàn Nhị sắp xếp cho hắn một công việc tốt một chút, để hắn có năng lực chăm sóc cho Âu Doanh Doanh.
Nhưng đáng tiếc, Hàn Nhị sống chết không đồng ý ... đây chính là không muốn để cho hắn ở cùng với Âu Doanh DoanhI
Tôn Vĩ Quang càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt nhìn Hàn Nhị tràn đầy oán giận, Hàn Nhị thì đang nhìn Vương Đào trên sân khấu, không phát hiện sự thay đổi của Tôn Vĩ Quang, nhưng Âu Doanh Doanh một mực để ý tới Tôn Vĩ Quang lại phát hiện.
Cô ta nhanh chóng kéo tay áo của Tôn Vĩ Quang, hai người lặng lễ rời xa Hàn Nhị, sau đó Âu Doanh Doanh ở bên cạnh hắn nhỏ giọng nói:
"Tôn ca ngươi đừng trách Hàn tỷ, Hàn tỷ cũng không dễ dàng gì, không phải chị ấy không muốn giúp ngươi, mà có lẽ chị ấy thực sự không còn cách nào khác... hay là chúng ta cứ làm việc cho đàng hoàng đi, dù sao đi nữa ngươi có Hàn tỷ, ngươi chắc chắn sẽ không phải lo việc ăn uống, còn về phần ta ... này, dù sao cũng không đói chết, ta thế nào cũng không sao."
Nói đến đây, trong mắt Âu Doanh Doanh hiện ra nước mắt mà nhìn vào Tôn Vĩ Quang.
"Tôn ca, sau này chúng ta ... cũng đừng liên lạc nữa, không phải vậy Hàn tỷ mà biết được thì sẽ nổi giận ..."
Tôn Vĩ Quang không chịu nổi nhất chính là vẻ mặt đáng thương của Âu Doanh Doanh, điều này khiến cho ý thức muốn bảo vệ của hắn tăng lên cao, nếu không phải còn có chút lý trí, hắn thiếu chút nữa thì đã đưa tay ôm lấy Âu Doanh Doanh vào lòng.
Loại cảm giác này hắn chưa từng trải qua ở trên người Hàn Nhị, thậm chí trong ấn tượng của hắn, hắn chưa từng thấy Hàn Nhị khóc bao giờ.
"Ngươi yên tâm! Ta không có khả năng rời xa ngươi! Xem như Hàn Nhị không giúp ta thì †a cũng có biện pháp!"
Tôn Vĩ Quang nhỏ giọng nói ở bên tai Âu Doanh Doanh.
"Tôn ca, ngươi... ngươi thật thật nam tính!" Trong mắt Âu Doanh Doanh như thể đầy sao.
Tôn Vĩ Quang lập tức cảm thấy chính mình cao lớn hơn rất nhiều, hắn làm một động tác chờ một lát với Âu Doanh Doanh, sau đó hắn lại tiến tới bên cạnh Hàn Nhị, giả bộ như có chút lơ đãng mà hỏi:
"Vợ, ngươi rất quen với vị Ủy viên Vương đó sao?"
Hàn Nhị quay đầu, có chút kỳ quái mở miệng nói:
"Trước đó không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, hắn đã cứu ta trên đường, là ân nhân cứu mạng của ta, còn quan hệ thì chúng ta là bằng hữu..."
"Aì, xem trí nhớ của ta này, ta cũng quên mất!" Tôn Vĩ Quang vỗ trán một cái, sau đó lại nói "Hay là như thế này đi, đợi lát nữa ta lấy chút đồ vật đi cảm ơn người ta? Chúng ta dù sao cũng là người một nhà, người ta cứu được mạng của ngươi, ta dù sao cũng phải biểu thị một cái phải không?"
Nghe được điều này, Hàn Nhị có chút do dự.
Cô thật ra thì đã từng nói với Vương Đào, nói cô sẽ báo đáp Vương Đào, nhưng tạm thời cô cũng chưa nghĩ ra nên báo đáp như thế nào, dù sao Vương Đào người ta hiện tại đã là Ủy viên, đoán chừng không thiếu thứ gì...
Tuy nhiên nếu như Tôn Vĩ Quang có lòng như vậy, vậy thì tốt, để cho Tôn Vĩ Quang đi cảm ơn người ta trước một phen cũng được.
Thế là Hàn Nhị mở miệng nói:
"Được, ngươi xem đó mà làm thôi."
"Được rồi! Có điều... trong tay của ta cũng không có thứ gì...
Tôn Vĩ Quang sắc mặt có chút khó khăn.
Hàn Nhị có chút bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, sau đó từ trong túi móc ra mấy phiếu lương thực.
"Tạm thời ta cũng không có thứ gì, chỉ có những cái này...
"Cái này đi!"
Hai mắt Tôn Vĩ Quang sáng lên, vội vàng nhận lấy.
Hàn Nhị lắc đầu nói:
"Ngươi đừng có nói lung tung a, người ta hiện tại dù sao cũng là Ủy viên..."
"Ngươi cứ yên tâm đi, trong lòng ta nắm chắc, ta chỉ là đơn thuần tới cảm ơn hắn đã cứu vợ ta mà thôi!"
"Vậy thì tốt rồi."...
Vương Đào lộ diện trên sân khấu, sau đó làm theo kịch bản ngắn gọn do Nhâm Kiệt cung cấp, nói với những người sống sót trong căn cứ một vài lời nói giới thiệu, động viên thì đi xuống.
Mặc dù Vương Đào cảm thấy mình không phải loại người ham quyền lực, nhưng đừng nói, khi đứng ở trên sân khấu nhìn xuống bên dưới thấy ánh mắt tôn kính của mọi người, cái loại cảm giác này quả thực rất thoải mái.
Cuộc họp này chẳng mấy chốc đã kết thúc, Vương Đào bắt đầu dọn nhà.
Nếu là Ủy viên, vậy dĩ nhiên không có khả năng sống ở trong căn hộ dành cho giảng viên với những người bình thường khác.
Vương Đào chuyển đến một ngôi nhà hai tầng.
Đây là nơi được Đại học Thủy Trạch chuẩn bị dành cho lãnh đạo nhà trường, tổng cộng có mười ngôi nhà nhỏ hai tâng, cũng được thiết kế gara ô tô, vườn hoa.
Hiện tại mỗi một tên Ủy viên có một tòa, tính cả Vương Đào thì còn trống hai tòa.
Vương Đào ở trong căn phòng dành cho giảng viên cũng không có thứ gì, chủ yếu đều là chút đồ ăn, lái xe một chuyến là chuyển xong.
Vương Đào ở vào ngôi nhà số 8, nơi đã sẵn sàng mọi nhu cầu thiết yếu hàng ngày và có thể dọn vào ở ngay, Vương Đào không cân phải lựa chọn, chỉ cần có một nơi trú mưa gió là được rồi.
"Chính là còn thiếu một người làm ấm giường..."
Vương Đào sờ lên cằm, hiện tại hắn đã đứng vững ở căn cứ Thủy Trạch, cũng nên đón lấy chị dâu, hắn còn muốn bổ sung máu đây. ...