Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 99 - Chương 99: Chúng Ta... Phải Chuẩn Bị Cho Điều Tôi Tệ Nhất.

Chương 99: Chúng ta... phải chuẩn bị cho điều tôi tệ nhất. Chương 99: Chúng ta... phải chuẩn bị cho điều tôi tệ nhất.Chương 99: Chúng ta... phải chuẩn bị cho điều tôi tệ nhất.

Săn giết zombie đặc thù? Hắn đều không dám nói chính mình có thể săn giết zombie đặc thù, hắn cũng chỉ là gặp phải thì xem có thể giải quyết được hay không, đối phương lại dám trực tiếp đi săn? Thực lực này khó lường al

Vệ Chấn Quốc giống như biết được Vương Đào đang nghĩ gì vậy, hắn cười lắc đầu nói.

"Ai, hắn nói là đi săn giết zombie đặc thù, thật ra thì chính là đi tìm vận may, lúc vơ vét vật tư, thuận tiện xem có thể gặp được hay không, kỹ thuật bắn súng của hắn rất tốt, là tay bắn tỉa duy nhất trong căn cứ của chúng ta, cho nên khi hắn gặp được zombie đặc thù là có thể tiến hành ám sát từ xa, phần lớn tinh hạch zombie mà chúng ta có được đều là hắn mang về..."

"Vậy cũng rất lợi hại!"

Vương Đào có chút hâm mộ, súng ngắm a, hắn cũng muốn...

"Còn vê Tống Cảnh Hồng, hắn đi giải cứu những người sống sót, những người sống sót ở xã Dương Quang thông qua bộ đàm liên lạc với chúng ta, bọn họ bị nhốt rồi, mức độ nguy hiểm ở chỗ đó không tính quá lớn, Tống Cảnh Hồng tự mình dẫn người tới, tuy nhiên tính toán thời gian thì hắn cũng nên trở về..."

Vệ Chấn Quốc hơi có chút nghi hoặc.

"Không liên lạc được với hắn sao?"

Vương Đào hỏi.

"Bình thường người đi ra ngoài căn cứ sẽ không chủ động liên hệ, dù sao bộ đàm của bọn họ không có khả năng một mực mở ra...

Vệ Chấn Quốc giải thích.

"Cũng phải."

Lúc này, Nhâm Kiệt mở miệng cười:

"Đừng nói chuyện về người khác nữa, Ủy viên Vương định lúc nào xuất hiện trước mặt toàn bộ nhân viên trong căn cứ? Mọi người nhất định phải biết đến Ủy viên."

"Lúc nào cũng được."

"Vậy thì tốt rồi, để ta xem thời gian một chút..." Nhâm Kiệt còn chưa nói hết lời, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.

"Báo cáo!"

"Vào."

Một người lính chạy chậm đi tới bên cạnh Vệ Chấn Quốc.

"Vệ trung đôi, người sống sót trong xã Dương Quang đã đi tới căn cứ chúng ta, nhưng Ủy viên Tống Cảnh Hồng còn chưa trở ve

"Chúng ta không thấy ai đến a, chúng ta thấy zombie xung quanh chúng ta rời đi, lúc này mới mạo hiểm đi ra ... trên đường đi chúng ta chết mất ba người, cuối cùng chúng ta mới đi tới căn cứ, ô ô...'

Ở hành lang tầng dưới, một người sống sót có vẻ ngoài tái nhợt nói trong nước mắt.

"Ta dẫn các ngươi đi ăn cái gì trước."

Nhân viên làm việc vẫy tay.

"Cảm ơn cảm ơn!"

Bốn người sống sót này lập tức đi theo.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, Vệ Chấn Quốc nhíu mày.

"Lão Tống là mang người đi cứu giúp bọn ho al Nhưng bọn ho lại nói không thấy lão Tống ... trông vẻ mặt của mấy người kia giống như không nói dối, chẳng lẽ đi lạc rồi? Hay là gặp phải chuyện gì nên bị mắc kẹt rồi?"

Sắc mặt Nhậm Kiệt không được tốt.

"Chúng ta... phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất."

Mọi người trầm mặc.

Vốn dĩ mọi người đều rất vui mừng khi có thêm Vương Đào vị Dị Năng giả này, nhưng Tống Cảnh Hồng lại xảy ra vấn đề, này để niềm vui mừng trong lòng của mọi người lập tức không còn.

"Lão Tống, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu..."

Sắc mặt Phùng Minh An trở nên cay đắng, hắn có quan hệ tốt nhất với Tống Cảnh Hồng.

Vệ Chấn Quốc suy nghĩ một lát rồi nói:

"Ai, đợi thêm một ngày đi, nếu vẫn không có tin tức gì, chúng ta phái người đi ra ngoài xem xem ... hiện tại, trước tiên đi giải quyết chuyện của Vương Đào cho tốt đi."

"Đi"... Ngày hôm sau, tất cả mọi người trong căn cứ đều nhận được một thông báo.

Ủy ban căn cứ Thủy Trạch có thêm một vị Ủy viên, tên là Vương Đào, buổi chiều sẽ mở một cuộc họp để tất cả mọi người tới làm quen một chút.

Hầu hết mọi người đều không biết gì ve Vương Đào, đều có chút nghi hoặc, nhưng cũng có người kinh ngạc, không phải Vương Đào vừa mới tới căn cứ sao? Làm sao mà hắn lại trực tiếp trở thành Ủy viên Ủy ban rồi?

Tất nhiên, dù có nghi ngờ hay không thì loại chuyện này cũng không phải là chuyện mà bọn họ có thể quyết định, bọn họ chỉ cần tới làm quen vị Ủy viên mới này một chút, sau này gặp phải đừng mắc sai lầm làm trò cười cho thiên hạ là được rồi.

Buổi chiều, tại quảng trường bên ngoài khu hành chính, ngoài những người trực ban canh gác và những người ra ngoài, những người sống sót khác trong căn cứ đều đến.

Sau khi Nhậm Kiệt mở miệng rót vào tai mọi người một số lời nói mở đầu, Vương Đào bước lên sân khấu, lộ mặt.

Phải nói rằng với dáng người kia của Vương Đào, khí thế của hắn thế nhưng là mấy vị Ủy viên khác cộng lại cũng không sánh bằng.

Đặc biệt là thân phận trở thành Ủy viên mới của Vương Đào càng làm cho rất nhiều người sống sót là nữ, mắt sáng mắt lên như bóng đèn.

Hoắc Tử Di bên dưới có chút cao hứng lại có chút lo lắng, cao hứng là bởi vì ánh mắt của cô không sai, Vương Đào này quả nhiên rất có tiềm lực, lo lắng là bởi vì cô ta trước đó thật vất vả mới nói chuyện được với Vương Đào, hiện tại lúc này mới qua được bao lâu a, cô cảm thấy chính mình không còn lời gì để nói ... điều này làm cho cô ta rất vội, cô rất muốn ôm lấy cái đùi Vương Đào, nhưng địa vị chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn...

Hàn Nhị nhìn vào Vương Đào trên bục, cô có chút ngoài ý muốn, nhưng lại không tính là quá ngoài ý muốn, dù sao cô cũng đã được chứng kiến thực lực của Vương Đào là mạnh tới cỡ nào, Vương Đào còn là Dị Năng giả, có thể trở thành Ủy viên thì cũng không có gì lạ, cô ta cảm thấy cao hứng cho Vương Đào.

Mà Tôn Vĩ Quang ở bên cạnh cô nhìn vào Vương Đào với ánh mắt hâm mộ.

"Vợ, ngươi thực sự không tìm được chức vụ chính thức nào cho ta sao? Ngươi thế nhưng là một vị trưởng phòng a..."

Tôn Vĩ Quang có chút không cam lòng mà hỏi.

Nghe được điều này, Hàn Nhị có chút bất đắc dĩ mà nói:

"Vĩ Quang, hiện tại không thể so với thời hòa bình, căn cứ chúng ta có tổng cộng bao nhiêu người ta, ta mặc dù nhận chức trưởng phòng, nghe thì êm tai nhưng trên thực tế người làm dưới quyên ta chỉ có hai người, chứ chưa nói tới các vị trí trong căn cứ của chúng ta đều là một củ cà rốt một cái hố (Một người có vị trí riêng của mình và không có gì thêm), ta không có khả năng và cũng không có quyền lực để sắp xếp cho ngươi, ngươi chỉ cần làm việc đàng hoàng là được rồi, không để cho ngươi ra ngoài, ngươi chỉ cần làm một chút việc trong căn cứ là có thể có cơm để ăn, như vậy chưa tốt sao?"

"Được được được!"

Lại là loại lời này, Tôn Vĩ Quang đã nghe tới ngán rồi. Hắn cảm thấy Hàn Nhị đã thay đổi, từ khi tới căn cứ Thủy Trạch này, sau khi đảm nhận vị trí Trưởng phòng Phòng Hòa giải, Hàn Nhị đã không còn là Hàn Nhị mà hắn từng quen biết trước kia.

Hàn Nhị trước kia mặc dù rất có chủ kiến, nhưng ở trong rất nhiều chuyện cũng đều sẽ dựa vào hắn mà sẽ không giống như bây giờ, lập tức là một lời từ chối.

Tôn Vĩ Quang thế nhưng là nhớ rất rõ, lãnh đạo cũ của Hàn Nhị tên là Tống Cảnh Hồng, mà Ủy viên trong căn cứ này có một người tên là Tống Cảnh Hồng, đây rõ ràng là cùng một người!
Bình Luận (0)
Comment