Chương 114: Thì ra là thế
Chương 114: Thì ra là thếChương 114: Thì ra là thế
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến hai tên tiểu đệ có hơi trợn tròn mắt, nhìn vào họng súng đen ngòm, hai người cũng không dám động.
Tào Hâm cũng không nghĩ tới Vương Đào sẽ động thủ, nhưng hắn bây giờ thế nhưng là Dị Năng giả! Vương Đào chẳng qua chỉ là một người có sức lực lớn hơn so với người bình thường, làm sao có thể là đối thủ của hắn!
"Muốn chết —— ách!"
Âm!
Tào Hâm đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ giãm vào trên lưng của mình, toàn bộ bàn trà làm bằng chất gỗ đều nát, ngực và lưng của hắn đột nhiên đau đến thấu tim.
"Ngươi —— "
Tào Hâm muốn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng lại bị Vương Đào giữ chặt lấy đầu, không thể động đậy.
Cảm nhận được lực lượng cường đại trên thân thể, Tào Hâm biết mình tạm thời không cách nào phản kháng, hắn lập tức dùng sức xin tha.
"Khụ khụ - Trân ca, chúng ta không oán không thù, tại sao...'
"Tại sao? Trong lòng ngươi hiểu rõ."
Vương Đào vẫn giãm thật chặt vào người hắn, không cho hắn lật người, cũng từ trong ngực lấy còng tay ra, trói ngược hai tay hắn ra sau lưng.
Vương Đào suy đoán siêu năng lực của Tào Hâm hẳn là có liên quan đến hình dáng cơ thể của hắn, so với mấy ngày trước, hắn rõ ràng đã mập hơn rất nhiều, bụng cũng to hơn rất nhiều.
Nhưng Vương Đào chưa rõ siêu năng lực cụ thể của đối phương là gì, chỉ có thể trước khống chế hắn, nếu như hắn có chỗ nào không đúng, Vương Đào sẽ không giữ lại mạng sống cho hắn.
Sau khi Tào Hâm cảm nhận được đằng sau bị còng tay lại, hắn chợt hiểu ra mọi chuyện, giọng điệu có chút kinh hãi.
"Ngươi, ngươi là cảnh sát!"
Rất nhiều người tự nhiên có lòng kính sợ với cảnh sát, đặc biệt là những người có lai lịch không trong sạch như hắn, cho du đến ngày tận thế, cho dù chính tay hắn đã từng giết chết cảnh sát, hắn vẫn sợ hãi theo bản năng.
"Xem ra ngươi đã hiểu."
Giọng nói của Vương Đào có hơi lạnh.
"Không phải, không phải ta! Ta không giết cảnh sát, súng này là ta nhặt được!"
Tào Hâm vội vàng ngụy biện, nhưng Vương Đào không để ý tới hắn mà là nhìn về phía hai tên tiểu đệ không dám động kia.
"Siêu năng lực của Tào Hâm là cái gì, nói ra tha các ngươi khỏi chết."
"A2"
Hai tên tiểu đệ ngồi xổm trên mặt đất ngây ngẩn cả người, theo bản năng ngẩng đầu lên.
"Làm sao hắn biết lão đại của mình sở hữu siêu năng lực?”
Tào Hâm cũng sửng sốt một chút, hắn vội vàng mở miệng nói:
"Siêu năng lực nào? Ta không có - ngôi”
Hắn còn chưa nói hết đã bị Vương Đào hung hăng dí xuống mặt đất, miệng dán ở trên bàn trà vỡ vụn, nói không nên lời.
"Chúng ta, chúng ta không biết..."
Hai tên tiểu đệ vội vàng lắc đầu, bọn họ cảm thấy chỉ cần không tiết lộ chuyện siêu năng lực của lão đại, vậy lão đại còn có vốn liếng để lật bàn, cho nên bọn họ không dám nói.
Vương Đào không có nói thêm nữa mà trực tiếp lấy ra một chiếc rìu chữa cháy ném về phía giữa háng một tên tiểu đệ.
Sưu ——
Âm!
Rìu chữa cháy lập tức đập vào dưới hông đối phương, đối phương lúc này mới mơ mơ hồ hồ cúi thấp đầu.
"Nói, ta không muốn nhắc lại lần thứ hai, siêu năng lực của hắn ... là gì."
Trong tay Vương Đào lại xuất hiện thêm một cái rìu chứa cháy, sau đó nhìn chằm chằm vào tên tiểu đệ đó.
"Là..."
Tiểu đệ này bị dọa, theo bản năng muốn mở miệng.
Một tên tiểu đệ khác thì vội vàng lên tiếng.
"Trần ca, ngươi thật hiểu nhầm! Lão đại thật không có siêu năng lực gì al
"Thật sự là muốn chết a."
Vương Đào không nghĩ tới tên tiểu đệ này vậy mà trung thành như vậy nên lại vung rìu lân nữa.
"A =%.—. "
Tiểu đệ đó căn bản cũng không thấy rõ động tác của Vương Đào, chỉ cảm thấy toàn thân mình ngã về phía sau, đập thẳng vào tường, sau đó lòng bàn tay phải đau đớn tột cùng.
"Tay của ta —— "
Hắn quay đầu, hoảng sợ phát hiện, một chiếc rìu đã xuyên qua tay phải của hắn và cắm chặt vào tường, bàn tay của hắn đã bị phế dil
"Muốn lắm lời nữa không?"
Trong tay Vương Đào lại xuất hiện một cái rìu chữa cháy nữa.
Tên tiểu đệ kia vội vàng dùng một cái tay khác che miệng lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt và toàn thân run rẩy. Vương Đào lúc này mới hài lòng gật đầu, hắn thật ra thì vừa rồi nhắm chuẩn chính là sàn nhà trước người của đối phương, nhưng không nghĩ tới lại ném lệch, ném tới cắm vào bàn tay của đối phương, tuy nhiên cũng chỉ là vấn đề nhỏ, không ảnh hưởng tới toàn cục.
Vương Đào nhìn về phía tên tiểu đệ trước đó, đối phương vội vàng mở miệng nói.
"Siêu năng lực của lão đại là có thể phun ra chất nhầy màu trắng, có thể làm cho người dính chặt lại khiến cho họ không thể cử động..."
"Ngô ngô —_—_— "
Tào Hâm bị Vương Đào giam ở dưới chân run rẩy điên cuồng.
"Thì ra là thế."
Vương Đào giật mình, hắn nói Tào Hâm này làm sao vẫn luôn muốn quay đầu nhìn hắn, còn may hắn có chỗ phòng bị - Tào Hâm càng là muốn làm gì, hắn sẽ càng không để cho đối phương làm được.
[Băng Dán] vật liệu chế tạo bên trong không gian ba lô của Vương Đào, thứ này có thể làm vật liệu chế tạo cũng có thể lấy ra để dung.
Vương Đào giả vờ lấy một cuộn băng dính từ trong ngực ra, sau đó quấn thật chặt miệng Tào Hâm nhiều vòng, sau khi bảo đảm Tào Hâm không thể mở nổi miệng ra, Vương Đào còn không có dừng lại, sau đó cũng quấn chặt hai chân của hắn lại vào nhau.
Chẳng mấy chốc, toàn thân Tào Hâm gần như không thể động đậy được.
Vương Đào phất phất tay với Hàn Nhị, Hàn Nhị lập tức đi dùng còng tay còng luôn cả hai tên tiểu đệ kia lại, ở vào lúc nhổ chiếc rìu kia, tiểu đệ kia thiếu chút nữa thì đau tới ngất đi.
Tuy nhiên không cần biết là Vương Đào hay là Hàn Nhị, đều không có bất kỳ suy nghĩ ưu đãi nào với tù binh, Vương Đào bắt ba người này lại, cũng không phải là dẫn bọn họ trở vê để cải tạo lao động mà là muốn để bọn họ ở trước mặt mọi người trong căn cứ ... nợ máu trả bằng máu.
Chờ sau khi Hàn Nhị đồng phục được hai tên tiểu đệ, Vương Đào đấm một đấm vào gáy của Tào Hâm.
'Ây..." Tào Ham lập tức không còn vùng vẫy nữa.
Vương Đào nhìn thanh máu của Tào Hâm một chút, còn may, hắn chỉ là ngất đi chứ không phải chất.
Sau đó Vương Đào bảo Hàn Nhị nhìn những người này, đồng thời chính hắn đi tới cửa sắt phía bên cầu thang.
“Trong này là cái gì?"
Vương Đài hỏi hai tên tiểu đệ kia.
".. Là, là nữ nô lão đại thu thập tới! Đúng vậy, chuyện này đều là lão đại làm, không liên quan gì đến chúng ta!"
Hàn Nhị nghe được điều này, trong mắt lập tức xuất hiện lửa giận.
“Còn gì nữa không?”
Vương Đào lại hỏi.
"Còn có... zombiel Còn có hai con nữ zombie! Đây là lão đại sau khi dính chặt chúng lại với nhau, mang về... hai con zombie đó đều được dùng dây xích sắt trói lại..."
Hai con zombie, còn là nữ zombie_... Vương Đào không biết tên Tào Hâm này muốn làm cái gì.
Vương Đào đưa mắt nhìn Hàn Nhị, Hàn Nhị tới nói với Vương Đào:
"Người ở bên trong thì ở bên trái, hai con zombie ở bên phải."
"Ừm"
Vương Đào gật gật đầu, sau đó lấy ra chìa khóa ở trên người Tào Hâm, mở khóa của cửa sắt này ra.