Chương 117: Lão tổ tông sẽ không lừa chúng ta.
Chương 117: Lão tổ tông sẽ không lừa chúng ta.Chương 117: Lão tổ tông sẽ không lừa chúng ta.
"Dùng thanh thép giết zombie?"
Vệ Chấn Quốc sửng sốt một lát, sau đó lại hỏi:
"Hắn tên gọi là gì?"
"Tào Hâm cũng không rõ, chỉ biết người khác gọi hắn là Thiệu lão đại, hắn cũng xưng hô như vậy.'
"Thiệu lão đại ... Thiệu Dũng?”
Vệ Chấn Quốc nhướng mày.
"Hả? Lão Vệ ngươi biết sao?"
Nhâm Kiệt tò mò hỏi.
"Không phải ta từng kể với các ngươi rồi sao, Dị Năng giả mà ta thấy được trước đó, hắn dựa vào hai thanh thép là có thể đối phó một đám zombie, ta mời hắn gia nhập căn cứ người sống sót nhưng hắn trực tiếp từ chối ... mà người này tên là Thiệu Dũng!"
Vệ Chấn Quốc nhíu chặt mày hơn, nếu thật là Thiệu Dũng, vậy nõi rõ thực lực của đối phương đã tăng lên rất nhiều! Hơn nữa vào thời điểm hắn lần đầu tiên gặp Thiệu Dũng trước đây, tuy rằng đố phương rất kiêu ngạo, nhưng đối phương vẫn là một người tốt còn hỏi thăm hắn có cần giúp đỡ không.
Nhưng bây giờ thông qua miêu tả của Tào Hâm, còn nhận những loại người như Tào Hâm làm tiểu đệ, đồng thời muốn Tào Hâm cung cấp mỹ nữ ... cảm thấy Thiệu lão đại này không giống như người tốt al
Đương nhiên, đây là những chuỗi ngày tận thế, trên thế giới này người tốt có lẽ cũng không còn nhiều, hắn sẽ không bắt người khác phải tuân theo tiêu chuẩn hành vi của người tốt.
Nhưng câu hỏi bây giờ là liệu Thiệu Dũng này có báo thù cho Tào Hâm hay không.
Dù mối quan hệ giữa Thiệu Dũng và Tào Hâm như thế nào, Tào Hâm dù sao cũng nhận Thiệu Dũng làm lão đại, tiểu đệ bị ức hiếp, lão đại dù sao cũng phải biểu thị một cái đi, nếu không thì làm sao có thể phục chúng?
Giống như Tống Cảnh Hồng bị giết, mọi người đều phải liều mạng để báo thù, việc này không chỉ để báo thù mà còn để tạo dựng uy tín và tăng cường sự gắn kết của những người sống sót trong căn cứ.
Không phải Vệ Chấn Quốc sợ hãi, mà hiện tại là thời kỳ mở đầu của tận thế, tự vệ cũng là một vấn đề, nếu như không thật cần thiết, mọi người chắc chắn không muốn kết thù với nhau càng không muốn bị người để ý tới, dù sao căn cứ Thủy Trạch mỗi ngày đều có người ra ngoài tìm kiếm vật tư ...
Vệ Chấn Quốc kể ngắn gọn cho mọi người nghe về lần gặp gỡ trước đây của hắn với Thiệu Dũng, sắc mặt mọi người đều không được tốt cho lắm.
Bọn họ không muốn gây thù chuốc oán với một Dị Năng giả, đặc biệt là khi Dị Năng giả này rõ ràng còn đang xây dựng thế lực.
Mặc dù khả năng cao là người có siêu năng lực vẫn không thể chống lại đạn, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy rằng người có siêu năng lực có tiêm năng lớn hơn, không ai có thể nói trước họ sẽ như thế nào trong tương lai...
"Thiệu Dũng này, hắn hẳn là không biết chúng ta bắt được Tào Hâm phải không?"
Nhâm Kiệt cau mày mở miệng hỏi. "Vậy thì khó mà nói, bởi vì Tào Ham có một tiểu đệ từng gặp ta, nhưng hôm nay hắn lại ở chỗ của Thiệu Dũng, hắn có thể sẽ hoài nghỉ đến ta."
Vương Đào nói thẳng.
"Vậy Tào Hâm này, chúng ta nên xử lý như thế nào..."
Ủy viên Lưu Hà có chút do dự.
"Giết!"
Hướng Hồng Bân lập tức mở miệng nói.
Vệ Chấn Quốc và Hướng Hồng Bân luôn luôn không hợp nhau cho lắm, hai người luôn thích cãi vã với nhau, nhưng lúc này hắn cũng đồng ý với Hướng Hồng Bân.
"Giết!"
Không chỉ hai người bọn họ, bao gôm cả Phùng Minh An và Nhâm Kiệt đều hung hăng gật đầu.
"Giết!"
"Không chỉ phải bị giết mà còn phải bị xử quyết ngay trước mặt tất cả những người sống sót của chúng tai"
Nhâm Kiệt nói bổ sung.
Vương Đào có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Nhâm Kiệt, không nghĩ tới vị nguyên Phó Chủ tịch huyện này vậy mà cũng chính trực như vậy.
Nhâm Kiệt giống như biết được suy nghĩ của Vương Đào vậy, hắn mỉm cười nói:
"Loạn thế phải phạt nặng! Lão tổ tông sẽ không lừa chúng ta."
"Có đạo lý."
Vương Đào gật đầu, hắn tự nhiên cũng ủng hộ việc xử tử Tào Hâm, hắn cũng không phải loại người sẽ bị uy hiếp, đâu phải kẻ kia là Dị Năng giả duy nhất? Thậm chí Vương Đào còn muốn ra tay trước thì chiếm được lợi thế ... dù sao không sợ bị ăn trộm chỉ sợ bị trộm nhớ al
Lưu Hà thấy tất cả mọi người nghĩ như vậy, hắn cũng không nói thêm lời nào, hắn chỉ là một người chuyên làm về kỹ thuật, đối với chuyện như thế này, hắn tự biết bản thân mình không có kinh nghiệm nào có thể nói, nghe theo những người khác là được rồi.
"Vâ phần Thiệu Dũng kia ... chúng ta cũng không cần phải sợ, không cần biết sau này hạn mức cao nhất của Dị Năng giả là bao nhiêu, hắn hiện tại chắc chắn còn chưa ngăn được đạn, chỉ cần để cho chúng ta có được cơ hội, một mình Lư Cương là có thể giết hắn một cách dễ dàng, chớ nói chi chúng ta còn có Vương Đào, cùng lắm thì chính là bảo thợ săn sau này ra ngoài cần phải chú ý một chút..."
Sau khi mọi người không có ý kiến phản đối, mọi người đều đưa ra quyết định về bản án tử hình của Tào Hâm.
Tào Hâm lúc này đã tỉnh lại, sau khi nghe mọi người phán xét mình, hắn điên cuồng rên rỉ, nhưng miệng lại bị dán chặt lại không nói được.
Hướng Hồng Bân đột nhiên xé mở băng dán ra, Tào Hâm không để ý đến sự đau đớn khi bị băng xính kèm tóc và râu, vội vàng khóc lóc mở miệng nói:
"Cầu các ngươi đừng giết ta al Ta thật không biết đó là người của các ngươi - al
Hắn còn chưa nói hết lời thì đã bị Hướng Hồng Bân hung hăng đạp cho một đạp, lập tức khiến hắn cong người lại.
"Ta để cho ngươi nói chuyện, không phải nghe ngươi cầu xin tha thứ, mà là muốn nghe ngươi gào thét!"
Hướng Hồng Bân lại đá thêm một đá nữa. "A - lão đại của ta, sẽ không - al"
Vương Đào không thích loại cảnh tượng này nên rời đi trước.
Nguyên nhân chủ yếu là hắn và Phùng Minh An đã tra tấn đối phương - không, nói cho đúng thì là Phùng Minh An tran tấn, hắn chỉ là cho vài phát bạt tai, cho nên hiện tại hắn không có hứng thú.
Việc xử tử Tào Hâm dự kiến diễn ra vào buổi trưa, lúc đó tất cả những người sống sót trong căn cứ sẽ đến xem, phải để cho bọn họ biết, căn cứ Thủy Trạch có thù tất báo, cũng để cho bọn họ biết rằng căn cứ Thủy Trạch không phải là người nào cũng có thể coi thường, không nên nảy ra ý tưởng xấu nào.
Khi Vương Đào rời khỏi tòa nhà thì trời đã tối, vừa lên xe chuẩn bị vê nhà đã nhìn thấy một bóng người cầm ô chạy về phía mình.
"Ủy viên Vương, chờ một chút!"
"Hàn Nhị a? Có chuyện gì vậy?”
Vương Đào ấn cửa kính xe xuống.
"Chuyện này ... ta có một chuyện muốn tâm sự với ngươi, không biết ngươi có tiện không..." "Tiện, lên xe đi."
Hàn Nhị vội vàng thu ô lại bước lên ghế lái phụ, chiếc váy Hàn Nhị mặc khi đi ra ngoài với Vương Đào đã bị ướt, bây giờ cô thay một bộ đồng phục cảnh sát trông tư thế rất hiên ngang.
"Hôm nay đa tạ ngươi báo thù giúp Tống cảnh quan..."
Vừa nhắc tới Tống Cảnh Hồng, hốc mắt Hàn Nhị còn có chút đỏ.
"Đó là việc nên làm, dù sao ta cũng là Ủy viên al
Vương Đào cười nói.