Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 118 - Chương 118: Chuyện Riêng?

Chương 118: Chuyện riêng? Chương 118: Chuyện riêng?Chương 118: Chuyện riêng?

"Trước đó ta còn nói muốn báo đáp ân cứu mạng của ngươi, kết quả ngươi bây giờ đã là Ủy viên, ta cũng không biết làm như thế nào mới báo đáp được ngươi - đương nhiên, ta sẽ không quên, ngươi yên tâm..."

Hàn Nhị mở miệng nói có chút ngượng ngùng.

"Ha ha, không có việc gì. Vương Đào lắc đầu, sau đó lại nói "Ngươi có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi, chúng ta cũng từng có giao tình, không cần phải quanh co lòng vòng.

"Khục...'

Hàn Nhị bị nói đến có chút xấu hổ, tuy nhiên cô cũng không phải là người ngượng nghịu ngại ngùng.

"Chuyện này, ta muốn mời ngươi giúp một chuyện, giúp ta kiểm tra xem hôm kia là ai đến văn phòng của ta, ta không có quyền lợi để điều tra...

"Ồ? Tại sao?"

Vương Đào nhíu mày lại, Hàn Nhị nói tới chắc là video chồng cô hại đồng đội, dù sao hôm trước chỉ có Vương Đào là di tới văn phòng của Hàn Nhị mà thôi.

"Ta ... ta tạm thời không thể nói cho ngươi biết, đây là chuyện riêng của ta..."

Hàn Nhị có chút không dám nhìn thẳng vào mắt của Vương Đào.

Chủ yếu là cô ta có tật giật mình, dù sao đây chính là chồng của nàng al Ngày đó khi nhìn thấy video này, cô chỉ cảm thấy như có tiếng sét giữa bầu trời quang đãng.

Cô không bao giờ ngờ rằng chồng mình lại phản bội cuộc hôn nhân của mình, lại còn làm với Âu Doanh Doanh ở cùng một chal

Cô không hiểu mình thua kém Âu Doanh Doanh ở điểm nào, tại sao chồng cô lại coi trọng người phụ nữ đó!

Nếu như chỉ như vậy, cô còn chưa đến mức suy sụp, cô là một người phụ nữ rất kiên cường.

Điều thực sự khiến cô suy sụp là đoạn video cho thấy hai người sống sót mà cô đích thân cứu đã bị chồng cô và Âu Doanh Doanh cùng nhau hại chết!

Và chính cô lại là một bên được hưởng lợi! Cô ấy là một sĩ quan cảnh sát luôn tự xưng là chính nghĩa al

Mặc dù chuyện này xảy ra khi cô không he hay biết rõ tình huống, nhưng cô vẫn không thể tha thứ cho chính mình, dù sao thì những người khác cũng đã hy sinh mạng sống của mình để đổi lấy sự sống còn của côi

May mắn thay, khi xem video, cô vẫn còn có việc cần phải làm, cô dùng công việc để tê liệt bản thân mình, buộc mình phải quên chuyện này đi, chờ khi làm xong việc, cô tìm một nơi không có ai và bật khóc.

Nhưng cô cũng biết, khóc không giải quyết được vấn đề, hiện tại cô phải biết mục đích của người đưa video cho cô là gì!

Về phần cô tự mình đi tố giác chồng của mình ... cô làm không được.

Cô vốn tưởng mình là người chí công vô tu nhưng bây giờ cô mới nhận ra mình hóa ra cũng là một người cực kỳ ích kỷ...

"Chuyện riêng? Chuyện riêng không dễ giải quyết a..."

Trên mặt Vương Đào lộ ra vẻ khó xử.

"Van cầu ngươi Vương Đào, Ủy viên Vương!"

Hàn Nhị lập tức chắp tay trước ngực than vẫn với Vương Đào.

"Được rồi, ta giúp cô hỏi một chút, ta đây là xem ở trên giao tình giữa chúng ta, nếu là người khác, ta chắc chắn sẽ không quản."

"Cảm ơn, cảm ơn! Rất cảm ơn!"

Hàn Nhị vội vàng nói cảm ơn.

Lúc này Vương Đào lại hỏi:

"Đến cùng là chuyện riêng gì? Nếu như ngươi nói rõ ràng, ta có thể giúp ngươi điều tra cẩn thận hơn al

”. Đây thực sự là chuyện riêng tư không tiện nói ra, chuyện này có liên quan đến cá nhân ta, thật, ta sẽ không lừa dối ngươi đâu!"

Hàn Nhị nói dối, đây có lẽ là lân đầu tiên trong đời cô nói dối.

"Được a, vậy ta không hỏi, vậy ngươi còn có chuyện gì không? Không có chuyện gì ta đi trước."

Vương Đào giả vờ bất lực lắc đầu.

"Không sao, ngươi xin cứ tự nhiên!"

Hàn Nhị nhanh chóng xuống xe. Vương Đào khởi động xe, nhìn thấy Hàn Nhị qua kính chiếu hậu lại đi vào tòa nhà cao tầng, khóe miệng của hắn nhếch một cái.

Hắn vốn tưởng rằng Hàn Nhị là người tương đối chí công vô tư, có thể cô sẽ rời xa hoặc thậm chí tố cáo chồng mình, nhưng không nghĩ tới, hắn nhìn lâm.

Hàn Nhị sở dĩ muốn hắn hỗ trợ điều tra, đơn giản là muốn tìm ra người quay đoạn video đó, sau đó thương lượng với người đó để người đó không công bố video, để cô có thể bảo vệ chồng mình.

Suy cho cùng, những người sống sót trong căn cứ hiện tại đều là những người có chút trong sạch - ít nhất theo bề ngoài là họ không có tiền án tiền sự, về phần trong bụng có hay không thì khó mà nói, nhưng chỉ cần không nói ra, tất cả mọi người đều là người tốt, tương tự như vậy, chỉ cần nó bị lộ ra, vậy đây chắc chắn là một tồn tại mà ai cũng có thể giết được.

Dù sao căn cứ Thủy Trạch không có khả năng chứa chấp một người xấu.

Nếu đoạn video Tôn Vĩ Quang hãm hại đồng đội của mình bị lộ ra ngoài, hắn chắc chắn sẽ trở thành một con chuột chạy qua đường, coi như xem ở trên mặt mũi của Hàn Nhị sẽ không làm hại hắn, nhưng căn cứ là không chứa chấp được hắn, hơn nữa với khả năng sống sót trong tận thế của hắn ... ra ngoài vậy chính là chết.

Cho nên việc đuổi hắn ra ngoài không khác gì giết hắn.

Hàn Nhị vì bảo vệ tính mạng cho chồng mình cũng đã bắt đầu phản bội lòng tin mà cô đã giữ vững bao nhiêu năm al...

Xe quay trở lại tòa nhà nhỏ số 8, Vương Đào còn chưa xuống xe đã nhìn thấy Đinh Vũ Cầm đeo tạp dề bước ra chào đón hắn.

"Vương Đào, ngươi có bị thương không?”

Đinh Vũ Cầm bắt lấy tay của Vương Đào, một mặt quan tâm hỏi han.

"Ta là ai a, làm sao có thể bị thương!"

Vương Đào cười nhéo nhéo tay Đỉnh Vũ Cầm.

"Vậy là tốt rồi! Ta đã làm xong cơm tối, ngươi chờ một lát, ta đi hâm nóng lại...

Đinh Vũ Cầm vừa nói vừa lấy chiếc áo khoác mà Vương Đào cởi ra, khi vào cửa, cô nửa quỳ giúp Vương Đào thay giày. Vương Đào cúi đầu, nhìn ở góc độ này, Đinh Vũ Cầm trông có một vẻ hấp dẫn đặc biệt.

Sau khi tháo giày xong, Đinh Vũ Cầm vội vàng chạy vào bếp.

Vương Đào ngồi trên sô pha, cửa bếp không đóng, có thể nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Đinh Vũ Cầm.

Cách ăn mặc của Đinh Vũ Cầm hôm nay rất thoải mái, đeo một chiếc thắt lưng dây nhỏ và đi dép lê, tóc của cô vén lên cao tùy ý, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thanh tú, một chiếc vòng cổ không rõ hình thù chôn sâu trong khe núi, chiếc váy hai dây màu vàng nhạt không dài, chỉ vừa trên đầu gối, đôi chân mịn màng và thẳng tắp lắc qua lắc lại trước mặt Vương Đào.

Đinh Vũ Cầm thích đeo tất chân hơn, phần lớn là tất dài và tất đen mỏng, hiếm khi để chân trần, tuy nhiên, đôi chân của cô ấy không có khuyết điểm, dù để trần cũng trông vẫn đẹp, để cho người ta có loại xung động muốn chạy tới ôm...

Vương Đào lặng lẽ ngắm nhìn một lúc, đột nhiên bước tới, từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của Đinh Vũ Cầm. "A2"

Hơi thở nóng bỏng của Vương Đào phả vào cổ Đinh Vũ Cầm, điều này làm cho Đinh Vũ Cầm có chút ngứa ngáy, đồng thời sắc mặt nhanh chóng đỏ lên.

"Ngươi, ngươi đừng làm loạn, ta còn đang làm việc đây..."

Đinh Vũ Cầm hờn dỗi nói.

Mặc dù cô vẫn còn có chút hơi xấu hổ, nhưng cô cũng rất thích thú với cái ôm của Vương Đào, cái ôm của Vương Đào khiến cô cảm thấy thoải mái.
Bình Luận (0)
Comment