Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 119 - Chương 119: Chờ Một Chút, Để Ta Tới.

Chương 119: Chờ một chút, để ta tới. Chương 119: Chờ một chút, để ta tới.Chương 119: Chờ một chút, để ta tới.

"Không sao đâu, ngươi làm việc của ngươi và ta sẽ làm việc của ta."

Vương Đào vừa nói vừa vén quần áo của Đinh Vũ Cầm lên. ...

¬ Ừ- "

Trước khi ăn bữa tối, Vương Đào ăn một ít món khai vị.

"No chưa?”

Vương Đào hỏi.

"Ừm - đã no đã no rồi-"

Đinh Vũ Cầm hừ một tiếng.

"Chị dâu thế mà đã no rồi sao? Buổi tối còn có tiệc đây!"

Vương Đào nhíu mày.

'A? Còn có nữa ... ta không ăn được...

Vẻ mặt Đinh Vũ Cầm có chút mong đợi nhưng cũng có chút sợ hãi.

"Không có việc gì, không vội, nghỉ ngơi một lát đã." Vương Đào mở miệng nói với giọng điệu rất quan tâm.

Trước đó hắn nói muốn thử Mình Đồng Da Sát của mình một chút a, luôn không có thời gian, hiện tại có thời gian, vậy phải nghiên cứu thật tốt một chút!

"Ừm - tất cả đều nghe theo ngươi ..."...

Sự thật chứng minh, Mình Đồng Da Sắt là một cái kỹ năng rất tốt.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Vương Đào cảm thấy sảng khoái, sắc mặt Đinh Vũ Cầm cũng hồng hào cả lên.

Vương Đào vẫn còn kinh ngạc về khả năng khôi phục của Đinh Vũ Cầm, hôm qua một mực đang cầu xin tha, ngủ một giấc dậy lại giống như không có chuyện gì xảy ra, có lẽ đây chính là đặc tính của Bổ Huyết bao đi.

"Ngươi đang nghĩ gì thế..."

Đinh Vũ Cầm vẫy tay trước mặt Vương Đào.

"Ta đang nghĩ, tại sao chị dâu của ta lại đẹp như vậy đây?"

Vương Đào cười nói.

"Chán ghét - " Đinh Vũ Cầm đột nhiên cảm thấy vui vẻ, Vương Đào rất ít khi khen ngợi cô, nhưng mỗi lần khen ngợi cô lại khiến cô có cảm giác như hai người đang yêu nhau.

Hai người ăn sáng xong, Vương Đào không có ra ngoài mà nằm trên ghế sô pha để Đinh Vũ Cầm xoa bóp toàn thân cho mình.

Giữa trưa hắn phải đi tham gia buổi hành hình đối với Tào Hâm, buổi sáng không có việc gì làm nên ở nhà nghỉ ngơi và tập luyện.

Giữa trưa.

Vương Đào mặc đồng phục an ninh toàn màu đen của riêng mình, trong khi Đinh Vũ Cầm mặc một bộ sườn xám đen với phong cách trang điểm đẹp lạnh lùng.

Sau đó Vương Đào lái xe chở theo Đinh Vũ Cầm đến quảng trường bên ngoài khu hành chính.

Lúc này, ngoại trừ nhân viên canh gác, toàn bộ người trong căn cứ đều có mặt.

Đây là cuộc hành quyết công khai đầu tiên kể từ khi thành lập căn cứ, cho dù Ủy ban không ép buộc, bọn họ cũng sẽ đến xem vì tò mò hoặc vì cảm xúc khác. Lúc này, mặc dù trời vẫn đang mưa nhưng trong quảng trường lại đông nghìn nghịt người, ai cũng mặc áo mưa hoặc cầm ô, đều nhìn chằm chằm vào ba bóng người đang bị trói ở giữa quảng trường, đầu của họ đều được che phủ.

"Ủy viên Vương đến rồi!"

Sau khi Vương Đào xuống xe, những người sống sót có đôi mắt sắc bén lập tức tránh đường, hắn vẻ mặt nghiêm nghị khẽ gật đầu với mọi người, sau đó đi về phía trung tâm quảng trường, Đinh Vũ Cầm đi ở phía sau Vương Đào nửa bước cầm ô che mưa cho hắn, đồng thời trong ngực cô còn đang ôm một cái hộp gỗ dài mảnh giản dị.

Ở giữa đám đông, một bục cao đơn giản được dựng lên.

Những Ủy viên khác và một số người lính đã ở phía trên, sau khi nhìn thấy Vương Đào đến, mấy người khẽ gật đầu.

Nhâm Kiệt đứng dậy, lớn tiếng nói với những người sống sót:

"Mọi người! Mấy ngày trước, Ủy viên Tống Cảnh Hồng bị kẻ gian ám toán, không chỉ thi thể bị chặt thành từng mảnh, đầu còn bị treo trên cột điện! Khi chúng ta nhận được tin tức này chúng ta rất đau lòng..."

Nhâm Kiệt lại kể lại câu chuyện Tống Cảnh Hồng bị sát hại một lần nữa, nhưng lần này có nhiều tình tiết hơn, lúc này những người sống sót mới biết Ủy viên Tống Cảnh Hồng lại bị phân xác!

Trong lúc nhất thời, mọi người đều thảo luận rất nhiều, hơn nữa có thể cảm nhận được rõ ràng là mọi người đều rất tức giận.

Nhâm Kiệt cho mọi người thời gian thảo luận, sau đó nói:

"Mà ở vào ngày hôm qua, nhóm người Ủy viên Vương Đào, Ủy viên Hướng Hồng Bân, Ủy viên Phùng Minh An và trưởng phòng Hàn Nhị của chúng ta đã mạo hiểm tính mạng di ra bên ngoài, bắt lấy hung thủ đã hại chết Ủy viên Tống Cảnh Hồng..."

Đám người bên dưới vỗ tay cuồng nhiệt, chờ sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, Nhâm Kiệt nói:

"Mọi người nói xem, chúng ta nên xử trí bọn họ như thế nào?"

"Giết!"

"Xử tử!"

Bên dưới lập tức có người sống sót trả lời, cảm xúc của những người sống sót khác cũng dần dần được kéo lên theo, đều hô hào "Xử tử" "Nợ máu trả bằng máu" các loại.

Nhâm Kiệt rất hài lòng với biểu hiện của những người sống sót, hắn quay đầu lại gật đầu với hai người lính trong mưa.

Một người lính lập tức cởi mũ trùm đầu ra khỏi đầu Tào Hâm và hai tên tiểu đệ của hắn.

Tào Hâm sớm đã bị Hướng Hồng Bân đánh thành thiếu máu, hiện tại hết sức yếu đuối, căn bản không còn sức lực để phản kháng, khi nhìn thấy đám đông đen nghịt bên dưới, hắn lộ ra vẻ sợ hãi và tuyệt vọng, hai tên tiểu đệ cũng giống như thế.

Một người lính khác lấy súng trường ra, lắp đặt lưỡi lê, chỉ cần Ủy viên ra lệnh một tiếng, hắn là có thể dùng lưỡi lê đâm xuyên qua tim của Tào Hâm!

Nhâm Kiệt đang chuẩn bị hạ lệnh, nhưng lại bị Vương Đào ngăn lại.

"Chờ một chút, để ta tới."

"A? Ủy viên Vương muốn đích thân động thủ?" Nhâm Kiệt hơi nghi hoặc một chút, loại việc bẩn thỉu này không nên giao cho cấp dưới sao? Nhưng sau khi nhìn thấy Vương Đào gật đầu khẳng định, hắn lập tức nói: "Được!"

Vương Đào đi tới bên cạnh Tào Hâm, Đinh Vũ Cầm cũng cầm ô và hộp gỗ đi theo.

Tào Hâm nhìn thấy Vương Đào, trong mắt càng hoảng sợ hơn.

Vương Đào nhìn cũng không nhìn hắn, mà nhìn về phía Đinh Vũ Cầm, Đinh Vũ Cầm lập tức mở hộp gỗ ra, bên trong lộ ra một thanh Khai Sơn đao.

Vương Đào thân hình cao lớn một tay nắm chặt chuôi đao.

Đinh Vũ Cầm một thân sườn sám màu đen, khí chất đẹp lạnh lùng đứng ở bên cạnh Vương Đào che dù cho hắn, cô không dám xem hành quyết mà đưa ánh mắt nhìn về phía Vương Đào.

Những người sống sót ở bên dưới, hô hấp dồn dập, chăm chú nhìn vào cảnh tượng anh hùng, mỹ nhân và tội phạm trên sân khấu.

Sau đó, Vương Đào giơ tay đao lên cao rồi chém xuống.

Phốc phốc!

Phốc phốc! Phốc phốc!

Máu tươi bắn tung tóe, ba cái đầu người theo thứ tự lần lượt lăn xuống sàn.

Thanh Khai Sơn đao này là Vương Đào cố ý chuẩn bị vào ngày hôm qua, thực chất là một món đồ thủ công bình thường có lưỡi sắc bén, chất lượng kém xa rìu chữa cháy, không thể dùng làm vũ khí cho Vương Đào, nhưng ... chặt cái cổ vẫn là không thành vấn đề.

Vương Đào gần như không cảm thấy có lực cản trở nào, chặt đầu của ba người Tào Hâm một cách dễ dàng.

Những người sống sót dưới đài sửng sốt một chút, dù sao đây cũng là một cảnh tượng chỉ có thể nhìn thấy trên TV

Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người bắt đầu vỗ tay, đương nhiên có người không đành lòng nhìn thấy máu, che miệng hơi nôn khan.
Bình Luận (0)
Comment