Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 126 - Chương 126: Ta ... Thật Khó Chịu ...

Chương 126: Ta ... thật khó chịu ... Chương 126: Ta ... thật khó chịu ...Chương 126: Ta ... thật khó chịu ...

"Không thể nào, ta đã bỏ thuốc cho cô tal Cô ấy không thể phản kháng, sau khi tỉnh lại cô ấy sẽ không có bất kỳ ký ức nào! Ngài yên tâm cứ thoải mái mà sử dụng đi!"

Đây chính là thứ mà hắn bỏ ra rất nhiều phiếu lương thực của Hàn Nhị để đổi lấy từ chỗ của người sống sót khác.

Vương Đào đã hoàn toàn bó tay rồi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một kẻ cặn bã như vậy, Hàn Nhị đi theo hắn thật đúng là mù quáng.

May hôm nay người tới là hắn, nếu như đổi thành một người có tâm thuật bất chính, Hàn Nhị sẽ bị hủy hoại sự trong sạch.

"Ưm - 中

Hàn Nhị trên giường đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Tôn Vĩ Quang thấy vậy vội vàng nói:

"Khục, Uỷ viên Vương, ta bỏ thuốc có hơi nặng! Ngài tranh thủ thời gian đi, không phải vậy cô ấy sẽ làm thân thể bị thương!" Nói xong cũng không cho Vương Đào cơ hội từ chối, Tôn Vĩ Quang vội vàng chạy ra ngoài cửa, đóng chặt cửa lại.

Vương Đào lắc đầu không nói nên lời, sau đó đi đến bên giường.

Hắn cũng không phải loại người thừa dịp người gặp nguy, hắn chỉ là muốn xem Hàn Nhị đến cùng là như thế nào.

Kết quả sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Nhị, Vương Đào sửng sốt một chút.

Bởi vì Hàn Nhị mở mắt, sắc mặt đỏ bừng rồi lại nước mắt đầy mắt.

"Hàn Nhị? Có thể nghe được lời của ta không? Có thì nháy mắt một cái."

Vương Đào nhỏ giọng hỏi.

Hàn Nhị chăm chú nhìn vào Vương Đào, trong hốc mắt có nước mắt đảo quanh, sau đó cô nháy mắt một cái.

"Vậy có vẻ như ngươi đã nghe thấy hết rồi phải không?"

Hàn Nhị lại nháy mắt lần nữa.

Vương Đào nhún nhún vai.

"Ngươi nghe được là tốt, chuyện này không liên quan gì tới ta, tất cả đều là chồng ngươi làm."

Hàn Nhị chớp mắt lần nữa.

"Thuốc mà ngươi uống chắc là chờ qua là được rồi phải không? Nếu như không được ta đi tìm bác sĩ?"

Vương Đào hỏi dò.

Hàn Nhị lần này không chớp mắt mà đợi một lúc sau cô mới há to miệng ra, Vương Đào xích thân thể lại gần, muốn nghe cho rõ xem Hàn Nhị đến cùng là muốn nói cái gì.

Hàn Nhị đột nhiên vươn tay yếu ớt ôm lấy cổ Vương Đào, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

"Ta ... thật khó chịu..."

“Giúp ta.......

Một tiếng sau.

Hàn Nhị tóc tai bù xù dựa vào ngực Vương Đào, hai mắt sưng đỏ, trống rỗng và mơ màng.

Vương Đào lấy việc giúp người làm niềm vui lấy ra một điếu thuốc lá, nhưng không có châm lửa, hắn không hút thuốc, hắn chỉ là muốn làm như vậy. Sau đó Vương Đào nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bời dính ở trên trán Hàn Nhị, lộ ra khuôn mặt tái nhợt đáng thương.

"Ngươi định làm như thế nào?"

”Im lặng lúc lâu, Hàn Nhị lúc này mới thì thào lên tiếng "Ta muốn chết, nhưng ta thật vất vả mới sống sót, ta không thể chết .… ta không hận ngươi, ta hận hắn ... nhưng ta, ta không biết nên làm sao bây giờ ..."

"Không biết? Vậy giao cho ta xử lý -"

Vương Đào nói còn chưa hết lời thì đã bị Hàn Nhị cắt ngang.

"Không! Ta, ta sẽ tự làm việc đó...'

Nhìn vào ánh mắt bối rối của Hàn Nhị, Vương Đào không biết cô có thể xử lý tốt hay không, tuy nhiên Vương Đào lựa chọn tôn trọng ý kiến của cô.

"ĐỊ."

Vương Đào gật đầu, sau đó đứng dậy mặc quần áo.

Hàn Nhị chỉ nhìn Vương Đào mà không nói qì.

Sau khi mặc quần áo tử tế, Vương Đào chu đáo đắp chăn cho Hàn Nhị, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cô, sau đó mở cửa rời khỏi phòng.

Vương Đào vừa rời đi, Hàn Nhị vùi đầu vào chăn khóc lóc thảm thiết, nhưng nước mắt đã khóc khô rồi, cô không thể khóc được nữa...

Ngoài cửa, nhìn thấy Vương Đào rốt cuộc cũng đã đi ra, Tôn Vĩ Quang thở phào nhẹ nhõm, hơn một giờ a, đây là khoảng thời gian mà người có thể làm được! Vợ hắn có thể chịu đựng được hành hạ như vậy hay không a...

"Khục, Uỷ viên Vương có hài lòng với vợ của ta không?"

Tôn Vĩ Quang nhỏ giọng hỏi.

Lúc này, chính bản thân hắn cũng cảm thấy mình có hơi vô sỉ, tuy nhiên vừa nghĩ tới dù sao thì Hàn Nhị cũng sẽ vứt bỏ hắn, hắn dùng Hàn Nhị đổi lấy chức quan, hắn không lỗi

Vương Đào nhìn hắn một cái, không nói gì.

Hắn rất hài lòng, Hàn Nhị và Đinh Vũ Cầm là hai người có phong cách hoàn toàn khác biệt. Nhưng loại chuyện này tự mình biết là được, không cần thiết phải đi chia sẻ với người khác, luôn không có khả năng đi nói với Tôn Vĩ Quang rằng vợ ngươi rất tuyệt a - Khục, mà hình như cũng không phải là không được?

Tôn Vĩ Quang thấy Vương Đào không nói gì, hắn cũng không để ý, nếu như Vương Đào không hài lòng vậy thì chắc chắn không có khả năng ở bên trong tới hơn một giờ.

"Ta đi vê trước, về phần chuyện ngươi muốn đổi việc ... ta suy nghĩ một chút."

Vương Đào lập tức nhanh chân rời đi, không có một chút vẻ lưu luyến nào.

"Ngài đi thong thả, có rảnh thì thường xuyên đến!"

Sau khi Tôn Vĩ Quang mặt mũi tràn đầy vui mừng đưa tiễn Vương Đào xuống lầu, lại nhanh chóng chạy trở về nhà.

Nhìn vào Hàn Nhị vẫn còn đang ngủ say ở bên trong Phòng, hắn lại lui ra ngoài, sau đó trực tiếp rời khỏi nhà.

"Đi tới chỗ của Âu Doanh Doanh!"

Hắn chỉ có thể lấy lại được sự tự tin của một người đàn ông khi ở bên cạnh Âu Doanh Doanh. ...

Hôm sau.

Vương Đào nhìn kỹ năng ném rìu của mình đã được cải thiện đáng kể, trong lòng vẫn rất hài lòng.

Thuộc tính ẩn Cường Thân Kiện Thể này của hắn cũng không chỉ giới hạn ở trong luyện tập bình thường, giống như ném đồ vật cũng có những cải thiện nhất định.

Sau quá trình luyện tập, bây giờ chưa thể nói là có thể bách phát bách trúng được, nhưng ít nhất vẫn có thể ném rất chính xác ở cự ly trung bình và ngắn, sẽ không còn tình trạng rõ ràng là nhắm vào gà, kết quả xấu hổ lại ném chết chim được.

Hiện tại hắn có thể miễn cưỡng nói rằng hắn có thể sử dụng rìu ném.

"Có điều, mặc dù ném riu là tốt, nhưng vẫn có cảm giác kém hơn cung tên..."

Rìu chữa cháy của hắn là số lượng có hạn, hơn nữa trên người cũng không có khả năng trong một lần mang theo quá nhiều rìu, nhưng nếu như cũng tên thì không giống, ít nhất có thể mang theo một túi mũi tên, hơn nữa cung tên chắc sẽ còn dùng ít sức hơn. Còn về vấn đề lực sát thương, cung tiễn hiện đại có lực sát thương chắc là sẽ không thấp, đặc biệt là Tôn Vĩ Quang nói rằng cung tên của bạn hắn khá đắt, vậy chất lượng phải tốt.

"Hai ngày này để xem lúc nào có thời gian thì đi một chuyến..."

Vương Đào sờ lên cằm nghĩ đến.

Nơi mà Tôn Vĩ Quang nói cách căn cứ có hơi xa một chút, nhưng chẳng qua cũng chỉ là khoảng năm sáu cây mà thôi, hắn từ tiểu khu Hạnh Phúc đến căn cứ Thuỷ Trạch đại khái cũng có khoảng cách xa như vậy, còn không phải vẫn đến đây một cách thuận lợi sao, khoảng cách này với hắn mà nói chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ở trong tận thế thì nơi nào mà không có nguy hiểm? Chỉ cần không phải loại đặc biệt nguy hiểm chí mạng là được rồi.

Vương Đào tiếp tục ở nhà luyện ném riu, hắn định luyện thêm một ngày nữa, ngày mai là có thể ra ngoài thử kỹ thuật của mình một chút.
Bình Luận (0)
Comment