Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 127 - Chương 127: Ngươi ... Ngươi Tin?

Chương 127: Ngươi ... ngươi tin? Chương 127: Ngươi ... ngươi tin?Chương 127: Ngươi ... ngươi tin?

Buổi tối.

Hàn Nhị đúng hẹn đi tới nhà của Vương Đào.

Cô ta thật ra thế nhưng là không muốn tới, bởi vì cô không biết mình nên đối mặt với Vương Đào như thế nào.

Mặc dù mọi chuyện đều là do Tôn Vĩ Quang làm, Vương Đào không phải cố ý, nhưng chuyện thật đã xảy ra, cô và Vương Đào quả thật đã có quan hệ thân mật, hơn nữa chồng cô còn ở ngay ngoài cửa để nghe ... mỗi lần nghĩ tới chuyện này, cô ta xấu hổ tới hận không tìm được một cái lỗ nào để chui vào!

Nhưng cô lại muốn biết, đến cùng là ai đã quay được video kia.

Về phân suy nghĩ gánh tội thay cho Tôn Vĩ Quang ... Hàn Nhị đột nhiên lại dao động.

Cô ta thật ra thì luôn biết đến các loại khuyết điểm của Tôn Vĩ Quang, nhưng cô vẫn bằng lòng bao dung cho Tôn Vĩ Quang, bởi vì người ai mà chẳng có khuyết điểm, chính cô cũng có khuyết điểm của mình, đây là chuyện khó tránh khỏi, mà bọn họ là vợ chồng, muốn đi cùng nhau qua cả nửa đời người, nếu như không thể bao dung khuyết điểm của đối phương vậy quãng đường sau này là không thể đi được.

Nhưng cô không nghĩ tới, cô ta vì Tôn Vĩ Quang mà đã làm nhiều như vậy, thậm chí còn tình nguyện để bản thân mình rời khỏi căn cứ, để mang lại cuộc sống tốt hơn cho Tôn Vĩ Quang, kết quả Tôn Vĩ Quang lại vì tiên đồ của mình, tặng cô ta người vợ này của hắn cho người ngoài!

Hàn Nhị thực sự rất thất vọng, rất hận, nhưng cô lại không biết nên đối đãi với Tôn Vĩ Quang như thế nào, vì nhiều năm như vậy cô đã làm những điều tốt và làm những điều đúng đắn nên cô chưa bao giờ gặp phải tình huống bị người thân phản bội như vậy, cô không biết nên giải quyết như thế nào...

"Tới, ngôi."

Vương Đào để cho Hàn Nhị ngồi đối diện với hắn.

Hàn Nhị từ trước đến nay là một người rất tự tin, cho dù ở trước mặt những Uỷ viên này, cô cũng sẽ không cố gắng né tránh ánh mắt của người khác, nhưng bây giờ, đừng nói là nhìn thẳng vào mắt Vương Đào, cô thậm chí cũng không dám chủ động nhìn Vương Đào.

Tình cảm của cô dành cho Vương Đào rất phức tạp.

Vương Đào trước đó là ân nhân cứu mạng của cô, cô vô cùng biết ơn Vương Đào, sau đó Vương Đào sát cánh cùng cô chiến đấu, cô cảm thấy Vương Đào là một người đồng đội mà cô có thể tin tưởng, giờ đây Vương Đào vô tình xảy ra quan hệ thân mật với cô, cô ... thật không biết nên làm cái gì, nhưng kỳ quái là, cô cũng không chán ghét Vương Đào...

"Ngươi đã giải quyết như thế nào?"

Vương Đào có chút tò mò mà hỏi.

Hắn nói giải quyết, dĩ nhiên là chỉ chuyện Tôn Vĩ Quang bỏ thuốc cô.

"Ta, ta một mực không nói chuyện với hắn..."

Hàn Nhị có chút lúng túng mở miệng nói.

Trước đây cô chưa từng trốn tránh, cô cảm thấy trốn tránh là chuyện đáng xấu hổ, nhưng bây giờ, cô lại lựa chọn trốn tránh, trốn tránh mặc dù đáng xấu hổ nhưng thật có hiệu quả... "Không nói chuyện với hắn? Chỉ vậy thôi?"

Vương Đào không biết nói gì, đây chính là chuyện tự mình làm mà cô ta nói sao?

"..." Vương Đào hỏi lại khiến Hàn Nhị càng xấu hổ hơn, vì xoa dịu xấu hổ, cô ta chủ động nói sang chuyện khác “Chuyện kia ... người đã tới chưa?”

Vương Đào không có trực tiếp trả lời, mà là nói:

"Hôm qua những gì ngươi nói với ta đều là thật sao? Ngươi thực sự hãi hại hai tên đồng đội? Sau đó bị người quay video lại?"

"..m"

Hàn Nhị cúi đầu ừm một tiếng.

"Ngẩng đầu lên, nhìn vào ta xem nào."

Vương Đào đột nhiên ra lệnh.

Hàn Nhị theo theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn Vương Đào bằng đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, sau đó Hàn Nhị bất ngờ phát hiện ra dung mạo của Vương Đào hình như còn muốn đẹp hơn trong ấn tượng của cô.

Tuy nhiên chỉ nhìn tới không đến ba giây đồng hồ, Hàn Nhị lại dời mắt đi.

"Ta hỏi ngươi một lần nữa, những gì ngươi nói hôm qua đều là thật sao? Đừng vội trả lời, ta cho ngươi thời gian cân nhắc, ngươi tốt nhất nên nghĩ lại những chuyện đã xảy ra gần đây ... sau đó ngươi lại nhìn vào mắt của ta mà trả lời câu hỏi của ta, chúng ta là đồng đội trải qua sinh tử, ta không hy vọng mình bị lừa."

Khuôn mặt Hàn Nhị rơi vào cảnh xoắn xuýt, cô nắm chặt tay mình lại mà Vương Đào một mực lặng lẽ chờ đợi cô trả lời, cũng không có bất kỳ thúc giục nào.

Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, Hàn Nhị đột nhiên thở phào một hơi, toàn bộ thân thể giống như đều sụp đổ vậy nhưng lại cảm thấy thoải mái hơn.

Cô ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Vương Đào, sau đó có chút áy náy mà mở miệng nói:

"Thật xin lỗi ... ta đã lừa ngươi, thật ra thì cũng không phải là ta mưu sát đồng đội, mà là Tôn Vĩ Quang...'

Hàn Nhị kể ra toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, thậm chí còn lấy video cầm trong tay ra cho Vương Đào xem. Vương Đào không nhìn điện thoại mà gật đầu hài lòng.

"Rất tốt, đây mới là Hàn Nhị mà ta biết!"

“Ngươi ... ngươi tin?"

Hàn Nhị có chút khó tin, bởi vì lời giải thích này của cô có chút giống với vung nồi, bình thường mà nói, người nào nghe lời này hẳn sẽ hỏi một số vấn đề chỉ tiết hơn, hoặc là muốn xem điện thoại di động của cô, kết quả Vương Đào không làm gì cả, cứ thế mà tin.

Hàn Nhị đột nhiên có chút cảm động, mặc dù chồng cô không tin tưởng cô, nhưng vẫn có người bằng lòng tin tưởng cô!

Tuy nhiên loại cảm động này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bởi vì chỉ nghe Vương Đào nói ra:

"Đương nhiên tin, bởi vì video này là do chính ta quay được."

Hàn Nhị có chút mộng, cô vội vàng nói:

"Khoan đã, ngươi vừa mới nói là không phải ngươi từng xem video mà nói video này là do chính ngươi quay?” Vương Đào gật đầu thừa nhận.

"Đúng vậy, là ta quay, lúc ấy ta cũng ở nhà máy nước, ngay ở trong gian phòng trong tòa nhà cũ cao nhất kia."

Nếu như Tôn Vĩ Quang nghe được lời này của Vương Đào, đoán chừng sẽ oán trách tại sao Vương Đào không giúp bọn họ.

Nhưng Hàn Nhị không phải là cái tên chồng phế vật vô dụng kia của cô, Hàn Nhị đầu tiên trầm mặc một chút, sau đó hơi kinh ngạc mà mở miệng nói:

"Lúc đó chúng ta thiếu chút nữa thì đi vào tòa nhà đó ... nói không chừng có thể quen biết sớm một chút -' Hàn Nhị đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó, cô vội vàng hỏi: "Đây chẳng phải nói, ngươi sớm đã biết ta rồi sao? Vậy lúc lần thứ hai ngươi mặt mặt ta ở trên phố thương mại, nguyên nhân cứu ta...

"Đúng vậy, là bởi vì ta đã gặp ngươi, biết tính cách của ngươi, ta cảm thấy ngươi đáng được cứu, cho nên ta mới có thể cứu ngươi, nếu như là tên chồng phế vật vô dụng kia của ngươi thì ta sẽ không cứu hắn." Vương Đào nói dối không hề đỏ mặt, lúc đó hắn cứu Hàn Nhị, tính cách tốt của Hàn Nhị quả thực là một trong những nguyên nhân, nhưng một nguyên nhân khác là, Hàn Nhị là Dị Năng giả, hắn muốn biết Dị Năng giả khác là như thế nào, cộng thêm chuyện này đối với hắn mà nói cũng là chuyện thuận tay mà làm ... tuy nhiên đây là lời nói dối có ý tốt, không ảnh hưởng toàn cục.

Sau khi Hàn Nhị nghe được lời này, sắc mặt hơi đỏ lên, không phải bởi vì xấu hổ mà là xấu hổ đến hoảng, bởi vì trước đó cô đã nói dối Vương Đào...

Về phần chuyện Vương Đào nói chồng của cô là phế vật, Hàn Nhị theo bản năng không để ý tới, bởi vì cô đã chấp nhận sự thật này.
Bình Luận (0)
Comment