Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 128 - Chương 128: Ngươi, Ngươi Đừng Nói Nữa!

Chương 128: Ngươi, ngươi đừng nói nữa! Chương 128: Ngươi, ngươi đừng nói nữa!Chương 128: Ngươi, ngươi đừng nói nữa!

"Vậy lúc đó ngươi định rời đi như thế nào?"

Hàn Nhị tò mò mà hỏi.

"Ta có xe, trực tiếp lái xe rời đi, chút zombie đó không bắt được ta, nếu như lúc đó các ngươi đợi thêm một chút nữa, chờ ta lái xe thu hút zombie đi, vậy các ngươi cũng không cần phải hy sinh cái giá lớn là mạng của hai người đồng đội."

Vương Đào trả lời tỏ vẻ có chút đau lòng.

Chuyện này lại được nhắc lại, Hàn Nhị cảm thấy rất khó chịu.

Càng khó chịu hơn chính là, Vương Đào rõ ràng là đã biết tất cả mọi người, nhưng lại làm ra vẻ như không biết ... khiến cô giống như một tên hề.

Hàn Nhị nhìn ve phía Vương Đào, trong mắt mang theo một chút vẻ u oán.

"Vậy tại sao ngươi không nói cho ta biết... mà còn bịa ra một người hư cấu..." "Bởi vì ta không xác định ngươi có thể bao che Tôn Vĩ Quang hay không, nói không chừng bởi vì lời nói thật của ta, dẫn đến quan hệ giữa chúng ta trở nên kém, sự thật chứng minh, ta làm như vậy là đúng, ngươi quả thực bao che cho Tôn Vĩ Quang."

Hàn Nhị cảm thấy hôm nay mình xấu hổ đến mức có thể dùng chân bò ra khỏi ba phòng ngủ và một phòng khách.

"Vậy ngươi ... ngươi muốn xử trí Tôn Vĩ Quang như thế nào?"

Hàn Nhị hiện tại đã gọi thẳng tên chồng của mình ra.

"Chuyện này, chỉ có ngươi, ta và hai người Tôn Vĩ Quang bọn họ biết, với ta mà nói, không có ảnh hưởng gì, chỉ cần các ngươi không nói, chỉ cần bọn họ sau này đừng phạm tội, vậy ta có thể xem như không biết."

Vương Đào mở miệng nói lời thản nhiên.

Căn cứ sống sót cần phải ổn định, chỉ cần ổn định thì sẽ không có vấn đề gì, những chuyện giống như chuyện mà Tôn Vệ Quang làm vẫn sẽ xảy ra, chỉ có điều không có để lộ ra mà thôi. Vương Đào đã đọc hồ sơ do Nhâm Kiệt quản lý, trong đó có một số việc xấu mà một số người trong căn cứ đã làm, nhưng chỉ cần chuyện này không liên quan với căn cứ, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của căn cứ, chỉ cần không để lộ ra ngoài, vậy thì vấn đề không lớn, dù sao căn cứ đang thiếu rất nhiều người làm việc.

Nếu ôm ý định chỉ nhận 'Những người không có bất kỳ vết nhơ nàơ, vậy căn cứ này cũng không cần mở nữa, trực tiếp đóng cửa luôn đi cho rồi, bởi vì căn cứ sẽ không thu được mấy người, đã tận thế đến roi nào có người nào tuyệt đối tốt al

".. Cảm ơn!"

Nghe được câu trả lời của Vương Đào, Hàn Nhị nói một tiếng cảm ơn.

Mặc dù cô bây giờ đã không muốn xen vào chuyện của Tôn Vĩ Quang nữa, thậm chí muốn lập tức phân rõ giới hạn với Tôn Vĩ Quang, nhưng Vương Đào không muốn quản, chắc chắn có một phần nguyên nhân là cho cô thể diện, vậy cô nói lời cảm ơn cũng là nên.

"Ngươi không còn việc gì nữa phải không? Không có việc gì thì ăn một bữa cơm ở nhà ta đi."

Vương Đào đứng dậy ngồi vào bên cạnh Hàn Nhị, vừa nói vừa khoác vai của cô.

Ai ngờ Hàn Nhị lại giống như là chạm phải điện, vội vàng đứng bật dậy.

"Vương Đào, xin ... xin ngươi tự trọng!"

Nhìn thấy mặt Hàn Nhị lập tức đỏ bừng lên, Vương Đào sửng sốt một chút.

"Đêm qua, chúng ta đều là không còn cách nào khác, chúng ta cứ xem như không có chuyện gì xảy ra được không..."

Thấy Vương Đào nhìn chằm chằm mình, Hàn Nhị lại vội vàng nói.

"Chuyện gì cũng không xảy ra? Ta thế nhưng là không quên được dáng vẻ ngươi nhất định phải ở trên"

Vương Đào nói có chút trêu chọc.

"Ngươi, ngươi đừng nói nữa!"

Nhìn vào Hàn Nhị một mặt ngượng ngùng, thậm chí trong mắt còn lóe lên nước mắt, Vương Đào cười lắc đầu nói.

"Được rồi, vậy xem như không có chuyện gì xảy ra."

".. Cảm on Sau đó Vương Đào lại nói:

"Đúng rồi, ngày mai ta phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi có muốn đi cùng với ta không?”

'A? Là ra ngoài vơ vét vật tư sao?”

"Xem như thế đi."

Hàn Nhị có hơi động tâm, cô là thật không muốn quản những chuyện lông gà vỏ tỏi trong căn cứ, bên ngoài mặc dù nguy hiểm nhưng nếu như đi theo Vương Đào mà nói thì tính nguy hiểm chắc chắn sẽ giảm mạnh! Nhưng cô ta hiện tại có quan hệ có chút không được rõ ràng với Vương Đào ... Hàn Nhị rất xoắn xuýt.

Đã không có lập tức từ chối, vậy đã nói rõ cô ta là muốn đi, thế là Vương Đào mở miệng lần nữa:

"Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ngươi chờ ta ở tòa nhà hành chính."

".. ĐƯỢC.'

Hàn Nhị cuối cùng cũng khẽ gật đầu.

"Ở lại ăn một bữa cơm chứ?"

Vương Đào mời lần nữa.

"Không được không được! Ta còn có việc phải làm, vậy ta đi trước."

Hàn Nhị liên tục khoát tay, cô ta không ngại ăn một bữa cơm chùa, nhưng chủ yếu là trong nhà Vương Đào còn có một người phụ nữ, mặc dù cô không rõ ràng thân phận của người phụ nữ này, nhưng rất rõ ràng, người này có quan hệ rất thân mật với Vương Đào, vậy cô ta ở lại đây thì sẽ rất xấu hổ...

Nhìn vào cái bóng rời đi của Hàn Nhị, Vương Đào cũng không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt nở ra nụ cười tươi.

"Hàn Nhị đi rồi? Không phải nói là giữ cô ta ở lại ăn bữa cơm tối sao..."

Lúc này, Đinh Vũ Cầm đi tới.

Lúc Vương Đào nói chuyện, cô từ trước đến nay không quấy ray cô ta là nhìn thấy Hàn Nhị đi khi ở trên tầng, lúc này mới xuống.

"Ừm, cô ta có chuyện đi trước."

Vương Đào giải thích đơn giản một chút, sau đó đột nhiên nhìn Đinh Vũ Cam một cái rồi nói:

"Ta cảm thấy Hàn Nhị này thật không tệ, lúc chị dâu ngươi không có chuyện gì làm thì có thể tiếp xúc với cô ta một chút, ta cảm thấy hai ngươi có thể làm chị em."

"A? Không thành vấn đề!"

Đinh Vũ Cầm hơi sửng sốt một lát sau đó thì vội vàng gật đầu.

Vương Đào rất ít khen người khác, hắn khen Hàn Nhị như vậy, nghĩ đến đối phương chắc cũng có chỗ hơn người. ...

Hôm sau...

Vương Đào định hôm nay ra ngoài cùng Hàn Nhị, nhưng tối qua trời bắt đầu mưa to thế là hắn hủy bỏ kế hoạch ra ngoài.

Mặc dù mưa sẽ ảnh hưởng đến nhận thức của zombie, nhưng mưa quá lớn cũng sẽ hành hưởng đến hành động và cảm nhận của người, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, dù sao mưa quá nhiều sẽ gây ra lũ lụt. .

Cho nên vì lý do an toàn, Vương Đào quyết định tạm hoãn một ngày.

Sau khi Hàn Nhị đạt được tin tức của Vương Đào, cô thâm thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự rất xấu hổ khi ở một mình với Vương Đào, mặc dù sau này Vương Đào nhất định sẽ còn bảo cô đi cùng, nhưng bây giờ có thể kéo một ngày thì là một ngày ...

Vương Đào người Ủy viên này không có công việc cụ thể, hắn cũng không cần phải bỏ tâm trí ra để nghiên cứu sự phát triển của căn cứ, cho nên khi ở căn cứ tương đối rảnh rỗi.

Kế hoạch của Vương Đào hôm nay chính là ăn cơm, tập luyện, đi ngủ, chơi đùa với Đinh Vũ Cầm.

Không cần phải ra khỏi nhà, sống một cuộc sống trạch nam trong ngày tận thế.

Tuy nhiên ngay vào lúc Vương Đào đang luyện tập, tiếng kinh hô của Đinh Vũ Cầm đột nhiên truyền tới từ tâng trên.

"Vương Đào, ngươi nhanh tới đây xem al"

Vương Đào chạy vội tới tâng hai.

Đinh Vũ Cầm đứng sau cánh cửa kéo của ban công, chỉ vào những thứ trên ban công.

Vương Đào theo ánh mắt Đinh Vũ Cầm nhìn tới, lập tức tròng mắt khẽ híp lại.

"Đây là ... Lục La?”

Vốn ở ngoài ban công để mấy bồn Lục La, loại thực vật này ưa mưa, cho nên Đinh Vũ Cầm cũng không có chuyển vào nhà. Nhưng bây giờ kích thước của những cây Lục La này rõ ràng còn lớn hơn so với trước rất nhiều! Lá to như lá sen vậy!

"Chính là Lục La... nó, nó làm sao biến lớn tới như vậy...'

Đinh Vũ Cầm có chút không dám tin.
Bình Luận (0)
Comment