Chương 129: Mưa này có độc!
Chương 129: Mưa này có độc!Chương 129: Mưa này có độc!
Những cây này trước đây đều đã phát triển về kích thước, nhưng chúng đều phát triển chậm và không quá rõ ràng, không giống như những cây Lục la này, chỉ trong vòng một đêm mà đã biến lớn tới như vậy!
Hơn nữa không chỉ có Lục La, Vương Đào nhìn ra bên ngoài một chút, hắn phát hiện rau hẹ trong sân cũng biến lớn lên, lớn gấp hai ba lần so với trước đói!
Vương Đào nhíu chặt mày lại, hiện tại là tận thế, xuất hiện loại tình huống này cũng chưa hẳn là chuyện tốt...
Hắn mở cửa kính trượt ra và thò tay vào trong mưa.
Cẩn thận cảm nhận một lúc, Vương Đào nhanh chóng thu tay lại, sắc mặt hắn có chút khó coi.
"Mưa này có vấn đề gì đó! Ta cảm thấy rất không thoải mái!"
Không chỉ có cảm giác không thoải mái về mặt tâm lý, mà quan trọng nhất là, Vương Đào nhìn thấy thanh máu của mình đang mất máu! Phải mất khoảng một giọt máu mỗi phút!
"Vương Đào ngươi sao vậy?"
Đinh Vũ Cầm nhìn thấy sắc mặt khó coi của Vương Đào thì lập tức có chút lo lắng mà hỏi.
"Mưa này có độc!"
Vương Đào, không thể giải thích, chủ yếu là hắn không biết nguyên nhân, thế nên mới đưa ra một lời giải thích dễ hiểu như vậy.
"Có độc?" Đinh Vũ Cầm giật nảy mình, cô vội vàng nắm lấy cánh tay Vương Đào, kéo Vương Đào vào phòng: "Vậy thì ngươi đừng chạm vào mưal"
Cảm nhận được sự quan tâm của Đinh Vũ Cầm, Vương Đào lắc đầu:
"Chị dâu ngươi cũng không cần lo lắng tới như vậy, độc tính không lớn, chỉ cần đừng tiếp xúc trong thời gian dài là được."
Vương Đào lại nhìn vào tay mình một chút, ở trên tay không có vết thương hay thứ gì tương tự.
"Trước khi mưa tạnh, chị dâu ngươi cũng đừng ra ngoài."
"Ừm!" Hai người Vương Đào và Đinh Vũ Cầm đóng cẩn thận cửa ra vào và cửa sổ trong nhà, sau đó hắn liên hệ với mấy tên Ủy viên khác, nói cho bọn họ biết mưa này có độc.
Vương Đào vẫn chưa biết tình huống mất máu trong mưa là như thế nào, là cố định mỗi một phút mất đi một giọt máu? Hay là ban đầu mất ít máu, ve sau sẽ mất càng nhiều máu hơn? Hay là lúc vừa tiếp xúc thì mất máu và sau đó thì không mất máu?
Tất cả những tình huống này đều có thể xảy ra, cho nên Vương Đào không thể nói trước cơn mưa này độc hại đến mức nào trước khi thử nghiệm.
Sau khi trao đổi với một số thành viên khác trong Ủy ban, hắn phát hiện ra rằng mưa không chỉ có độc!
"Mưa này giống như có tính ăn mòn, xe của ta để ở bên ngoài dâm mưa suốt đêm, bên ngoài xe đã rỉ sét rồi!"
"Một số hoa cỏ trồng trước cổng nhà ta đã lớn lên, nhưng một số lại khô héo như bị phun thuốc trừ sâu vậy..."
"Có người lính báo cáo với ta nói, zombie bên ngoài dường như càng ngày càng mục nát..." Sau khi trao đổi với nhau một lúc, mọi người cũng không nói ra được trận mưa này là tốt hay xấu, chỉ có thể chờ mưa tanh rời lại xem.
Sau đó Nhâm Kiệt thông báo với toàn bộ căn cứ - loa được lắp ở một số khu vực cố định trong căn cứ để nhận thông tin của Ủy ban, âm thanh của loa không lớn nhưng xung quanh có người, sau đó thông tin được truyên đến những người xung quanh thông qua những người này, như vậy là có thể truyền tin đến toàn bộ căn cứ.
Nhâm Kiệt thông báo tất cả những người sống sót không được ra ngoài mà hãy ở nhà và cố gắng không để bị dính mưa, mưa này giống như có chút vấn đề.
Về phần vấn đề cụ thể là gì, ví dụ như loại suy đoán có độc, có tính ăn mòn, Nhâm Kiệt cũng không có nói.
Vương Đào còn tưởng rằng Nhâm Kiệt quyên nói, tuy nhiên chẳng mấy chốc hắn biết tâm nhìn của mình còn hạn hẹp - mưa ngày càng lớn, nước bắt đầu tích tụ trong căn cứ, để tiêu thoát nước cần phải tổ chức nhân lực, Nhâm Kiệt bắt đầu để cho những người sống sót mặc quần áo mưa vào đi xả nước!
"Chúng ta tạm thời không thể nói với bọn họ rằng trong mưa có độc, nếu không bọn họ sẽ sợ hãi không đi xả nước, căn cứ của chúng ta có thể sẽ bị ngập..."
Nhâm Kiệt giải thích một chút.
Những người khác bao gồm cả Vương Đào đều không nói gì.
Mặc dù nghe giống như có chút không đạo đức cho lắm, nhưng tục ngữ nói người hiền thì không làm quan, Nhâm Kiệt đây là xem xét điều này từ góc độ của toàn bộ căn cứ, cũng không có gì sai trái.
Khi tổ chức nhân lực thoát nước phải có người trông chừng nên Vương Đào đã đích thân mặc áo mưa đến đó.
Cân nhắc đến việc mưa này có tính ăn mòn, Vương Đào không lái xe của mình, hắn có hai chiếc xe, một chiếc là xe jeep chạy bằng năng lượng mới và một chiếc là xe bán tải chạy bằng dầu diesel, tuy nhiên hai chiếc xe này được để trong gara trong nhà và không hề bị ảnh hưởng bởi mưa.
Thực ra trong căn cứ có không ít phương tiện, Vương Đào trực tiếp trưng dụng một chiếc xe jeep của nhân viên canh phòng.
Mấy người Ủy viên khác đã đi trước, Vương Đào trước khi đi còn re vào khu nhà ở của giảng viên.
Lúc Vương Đào tiến vào khu nhà ở của giảng viên, vừa hay nhìn thấy Tôn Vĩ Quang đang cầm bộ đàm nói cái gì đó, Vương Đào hô một tiếng.
“Tôn Vĩ Quang, Hàn Nhị vợ ngươi đâu?"
Tôn Vĩ Quang giật nảy cả mình, sau khi nhìn thấy Vương Đào, hắn vô ý thức trả lời:
"Cô ta, cô ta ở trong nhà..."
"Được."
Vương Đào không nói hai lời, trực tiếp đi lên.
Tôn Vĩ Quang há to miệng, hắn không biết mình có nên về nhà hay không.
Hắn bây giờ mặc dù còn ở cùng một chỗ với Hàn Nhị, nhưng ngủ thì đã tách ra, Hàn Nhị cũng không muốn nói chuyện với hắn, thái độ rất lạnh lùng, coi hắn như trở thành một người bạn cùng phòng bình thường. Ở một vài lúc, Tôn Vĩ Quang vẫn có chút khó chịu, dù sao Hàn Nhị là vợ của hắn, hai người đã từng sinh sống với nhau được một thời gian, hiện tại hai người lại giống như hai người xa lạ ...
Rõ ràng nói là thuốc dùng xong sau đó sẽ không nhớ gì, kết quả Hàn Nhị lại biết tất cả mọi chuyện! Thuốc giả hại người al
Tuy nhiên ở vào phần lớn lúc, Tôn Vĩ Quang cũng vui vẻ trong âm thâm, nếu không phải hắn hiện tại không có cách nào xin phòng ở, hắn khả năng đã trực tiếp dọn ra ngoài ở cùng với Âu Doanh Doanh rồi.
Hàn Nhị nghe được tiếng mở cửa, cô tưởng là Tôn Vĩ Quang, cho nên cũng không có để ý tới.
Thẳng tới cô ta cảm nhận được một cái bóng cao lớn che ánh sáng ngoài cửa.
Hàn Nhị ngẩng đầu lên thì lập tức giật nảy cả mình.
"Ngươi ... sao ngươi lại tới đây!"
Vương Đào lập tức nhướng mày.
"Hàn Nhị ngươi đây là thái độ gì? Bản thân ta là Ủy viên của căn cứ, đích thân đến sắp xếp công việc cho ngươi, ngươi không hoan nghênh sao?"
"Không phải, ý của ta |a
Hàn Nhị muốn giải thích, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không biết nên nói như thế nào, cô lập tức cúi đầu thở dài.
"Ủy viên Vương, có nhiệm vụ gì cứ việc phân phó...'
Vương Đào dĩ nhiên không phải tức giận thật, chỉ là trêu đùa cô ta mà thôi, thế là cười nói:
"Ngươi di với ta đi giám sát những người khác thoát nước, mặt khác ta cần ngươi cảm nhận giúp ta một vài thứ."
"Vâng."
Sau khi Hàn Nhị mặc áo mưa vào, hai người đi ra ngoài, Vương Đào vừa mở cửa, Tôn Vĩ Quang đang nằm dựa vào cửa suýt chút nữa ngã xuống.
". Ngươi đây là đang làm gì?"
Vương Đào tức đến xạm mặt lại.
"Khụ khụ, vừa rồi ta không đứng vững..."
Tôn Vĩ Quang vội vàng lúng túng giải thích.