Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 136 - Chương 136: Zombie Cảnh Sát

Chương 136: Zombie cảnh sát Chương 136: Zombie cảnh sátChương 136: Zombie cảnh sát

Trong số năm người, có hai người là Dị Năng giả, trừ khi phải là một nhóm nhỏ may mắn, không phải vậy có thể chính là một thế lực nào đó có số người nhất định.

Vương Đào có lý do để nghi ngờ đây chính là người của Thiệu Dũng ...

"Vậy chúng ta...

Nếu đã biết có người cố ý nấp ở bên trong, hơn nữa dấu vết hiện trường cũng là có người cố ý để lại, vậy Hàn Nhị không muốn đi tới, ai biết trong đó có nguy hiểm gì hay không.

"Lập tức đi."

Nhiệm vụ hôm nay của Vương Đào chủ yếu là đi nhặt hòm tiếp tế, những chuyện khác đều không quan trọng, hơn nữa hắn cũng hoài nghi đối phương có vấn đề, lúc này mà qua đó thì chẳng khác là kẻ ngu.

"Ừm!"

Hàn Nhị vội vàng gật đầu, sau đó lái xe rời xa nơi này, Vương Đào nói tình huống nơi này vào trong bộ đàm một lần. Một bên khác, bên trong căn nhà màu đỏ.

"A vãi nồi, bọn họ vậy mà đi!"

"Móa nó, không đi tới nơi này? Cẩn thận như vậy?”

"Cái bẫy phí công chuẩn bị."

"Đậu xanh! Ta đã nói mà, bay của chúng ta phải chuẩn bị gân hơn một chút! Chúng ta đặt bấy trực tiếp ở chỗ hòm tiếp tế không phải tốt hơn sao!"

"Hài hước, ngươi cho rằng đây là trò đùa sao? Người ta cũng không phải kẻ mù lòa, cái cạm bẫy lớn như vậy mà nhìn không ra?"

"Ai, được rồi được rồi, trở về đi..."

"Hai người này chắc là người của căn cứ Thủy Trạch đúng không? Lão đại chúng ta thế nhưng là bỏ ra khoản tiền lớn để bắt bọn họ ... đáng tiếc .......

Xe Jeep chạy bằng điện lại đi tới trước một chiếc hòm tiếp tế được thả bằng dù, tuy nhiên may mắn lần này có vẻ như không được tốt cho lắm.

Hòm tiếp tế này rơi vào giữa một đám zombie trên đường phố, bên trong đám zombie này có ba con zombie đặc thù, trong đó có hai con là Tự Bạo giả đều là 1500 máu, con còn lại thì là một con zombie 200 máu mà Vương Đào chưa từng thấy - trên người nó mặc một bộ đồng phục cảnh sát, thân hình cao lớn, cơ bắp trên người lộ ra, thu hút người chú ý nhất chính là trong tay nó cầm một cây súng lục!

"Zombie cảnh sát, chẳng lẽ lại biết dùng súng?"

Vương Đào có hơi giật mình, nếu như zombie biết dùng súng thì có ý nghĩa gì?

Hàn Nhị cũng giật nảy cả mình, zombie cầm súng? Cái này còn có thể để cho những người còn sống sót sống nữa saol

"Rút lui"

Vương Đào dứt khoát rời đi.

Nếu như chỉ là một con zombie cảnh sát, vậy hắn có thể sẽ nghĩ cách một chút, nhưng bên cạnh nó còn có hai con Tự Bạo giả, vậy thì không cần thiết phải tự tìm rắc rối cho mình.

Hàn Nhị cũng có chút sợ, chủ yếu là con zombie cảnh sát câm súng kia quá dọa người!

Vương Đào mở bộ đàm ra, nói cho mọi người biết chỗ hòm tiếp tế nơi này cực kỳ nguy hiểm, tất cả mọi người đừng tới đây.

"Đi tới địa điểm khác đi."

"Được!"

Hàn Nhị lái xe rời đi.

Vương Đào quay đầu nhìn thoáng qua, hắn rất muốn săn giết được con zombie cảnh sát kia, bởi vì hắn muốn biết con zombie này sẽ tuôn ra thứ gì.

Nhưng cũng tiếc, thời cơ hiện tại không quá phù hợp ... hắn âm thâm nhớ kỹ nơi này, hắn định sau này sẽ lại tới một chuyến.

Tuy nhiên khi nghĩ đến hai con zombie Tự Bạo, Vương Đào lại cau mày.

"Phải nghĩ biện pháp xử lý loại zombie Tự Bạo này..."

Hắn hiện tại không có một phương pháp nào có thể giải quyết ổn thỏa loại Zombie Tự Bạo này, mỗi lần hắn nhìn thấy Zombie Tự Bạo hắn đều lựa chọn tránh đi.

Zombie Tự Bạo tự hủy thật ra thì không phải là chuyện đáng sợ nhất, mà đáng sợ nhất là tiếng nổ của nó gây ra sẽ thu hút những con zombie khác tới.

Nếu không phải sợ tạo ra tiếng động quá lớn, tùy tiện ném thứ gì qua đó, chỉ cần để cho Tự Bạo giả phát hiện hắn, vậy có thể trong ba giây Tự Bạo giả sẽ tự hủy.

Trừ khi Vương Đào có thứ gì đó có thể giải quyết nó trong vòng ba giây - không, thậm chí Vương Đào cũng hoài nghi, chỉ cần sau khi nó bắt đầu tự hủy, coi như lúc đó giết chết nó, nó vẫn như cũ sẽ tự hủy!

Mà dựa vào những gì Lư Cương nói, phương pháp lúc hắn giết chết Zombie Tự Bạo, chính là dùng súng ngắm bắn nổ đầu nó, giết chết nó bằng một phát súng ở cự ly xa! Vậy nó sẽ không tự hủy.

Cho nên nói theo một cách khác, Vương Đào muốn giết chết Zombie Tự Bạo một cách an toàn, tốt nhất chính là tiến hành một đòn miểu sát ở trước khi Zombie Tự Bạo phát hiện ra hắn!

Nhưng độ khó này quá cao, bởi vì Vương Đào hiện tại không có năng lực công kích từ xa nào ... hắn chỉ biết ném rìu, nhưng ném rìu lại chỉ công kích trong khoảng cách gần, hơn nữa hắn không rõ ném rìu có thể tạo thành sát thương lớn cỡ nào cho Zombie Tự Bao .… .…

Điểm rơi của hòm tiếp tế thứ tư rơi vào bên trong một cái tiểu khu.

Nhìn vào tên của tiểu khu, Vương Đào khẽ ồ lên một tiếng.

"'A? Đây không phải chính là tiểu khu người bạn mà Tôn Vĩ Quang nói trong tay có cung tên hay sao?"

Hắn bảo Hàn Nhị cho xe dừng ở nơi cách tiểu khu không xa.

Cánh cổng của tiểu khu đang mở, có thể thấy rằng có rất nhiều zombie trong tiểu khu, hòm tiếp tế rơi xuống khoảng sân rộng giữa một số tòa nhà cao tầng, nhưng lần này không có zombie đặc thù.

Tuy nhiên Vương Đào cũng không có vội vàng chạy tới. Đến trưa, bận rộn cho tới buổi trưa còn chưa được ăn gì đây.

"Trước tiên ăn chút đồ rồi lại đi qua."

Vương Đào từ trong xe lấy một ít mì tôm khô và nước khoáng ra, đi ra ngoài không tiện, đành phải làm như vậy.

"Lộc cộc - H

Mà sau khi Hàn Nhị nhìn thấy những thứ này, theo bản năng nuốt nước miếng một cái. Từ khi cô đi tới căn cứ Thủy Trạch, cô chưa lần nào được ăn loại đồ ăn nghiêm chỉnh này, phiếu lương thực ở căn cứ chỉ có thể đổi lấy cháo, mặc dù nguyên liệu dùng trong món đó mỗi ngày đều khác nhau, hương vị cũng khác nhau, nhưng khó ăn là khó ăn giống nhau...

Đương nhiên, Hàn Nhị cũng không chọn, có thể có miếng ăn nóng ở trong tận thế cũng đã không tệ rồi, nào đến lượt cô ta được chọn, chỉ có điều cô cũng rất muốn ăn một chút đồ ăn bình thường ...

Trong Phòng Tài nguyên, có thể đổi điểm cống hiến của mình để lấy một số đồ ăn, nhưng nó quá đắt nên Hàn Nhị không muốn mua.

Bây giờ thấy Vương Đào lấy ra những đồ ăn này, cô cũng có chút không khống chế nổi nước miếng của mình.

Vương Đào ném cho Hàn Nhị ba gói mì tôm và một chai nước, người có tố chất thân thể mạnh, lượng cơm ăn bình thường đều tương đối lớn.

"Ăn khô đi, chấp nhận một chút." Ngươi nói cái gì mà gọi là chấp nhận?

Hàn Nhị há to miệng, tuy nhiên cô cũng không có rảnh để mà than thở, nhanh chóng cẩn thận từng li từng tí mở ra một gói, sợ làm rơi xuống, sau đó Hàn Nhị nhẹ nhàng cắn một miếng, cảm nhận được mùi vì của mì tôm sống, cô thiếu chút nữa thì rơi lệ.

Vương Đào thì thô lỗ hơn rất nhiều, sau khi ăn như hổ đói ăn hết ba gói mì tôm, cảm giác vẫn còn có hơi đói, nhưng loại mì tôm này không cần biết là ăn khô hay là ngâm nước nóng ăn, cảm giác ăn miếng đầu tiên vẫn ngon nhất, càng ăn nhiều, mùi vị càng tệ hơn.

Cho nên Vương Đào dứt khoát lại cho mình uống một bình dung dịch dinh dưỡng.
Bình Luận (0)
Comment