Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 152 - Chương 152: Gặp Lại Ngô Phi

Chương 152: Gặp lại Ngô Phi Chương 152: Gặp lại Ngô PhiChương 152: Gặp lại Ngô Phi

Khoảng nửa giờ sau, Vương Đào đạt được một tin tức tốt và một tin tức xấu.

Tin tức tốt là, hòm tiếp tế có dù rơi vào tầng cao nhất của một ngôi nhà.

Tin tức xấu là, trong hòm tiếp tế này chỉ có một hộp thuốc ức chế - nơi này rõ ràng từng xảy ra chiến đấu, mặc dù không có thi thể nhưng có máu tươi ... cảm giác chiến đấu xảy ra không bao lâu.

Nhìn vào trong cái hộp đây 20 ống thuốc ức chế, Vương Đào cảm thấy có gì đó kỳ quái, đã hòm tiếp tế đều tới được, vậy mà không lấy hết? Còn để lại một hộp?

Điều này chỉ có nghĩa là một vấn đề - lúc đó họ đã gặp phải một tình huống rất nguy hiểm và thậm chí không có thời gian để lấy hộp thuốc ức chế cuối cùng.

Vương Đào suy đoán bọn họ chắc là gặp phải zombie đặc thù có thực lực mạnh mẽ.

Hắn để cho Hàn Nhị cảm nhận cẩn thận một chút, sau khi xác định xung quanh không có con zombie đặc thù nào, lúc này mới cầm thuốc ức chế này rời đi. "Được rồi, trở về đi."

Mặc dù chỉ lấy được một hộp, nhưng tóm lại cũng không phải tay không mà về, lần này không có phí công chạy.

Vương Đào khởi động xe, lái ve phía trước đó hắn nhìn thấy hòm tiếp tế có dù mà đi, vậy mà thật tình cờ cùng với phương hướng trở về.

Nếu như may mắn, nói không chừng còn có thể lấy được hòm tiếp tế đó đi.

Tuy nhiên vào thời điểm đi tới một cái ngõ nhỏ khác, Vương Đào đột nhiên dừng xe lại.

"A2?"

"Sao vậy?"

Hàn Nhị có chút kỳ quái.

"Ta thấy được một người quen..."

Sắc mặt Vương Đào có chút cổ quái.

Hàn Nhị theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trong ngõ nhỏ không có cái gì.

"Ta đi xuống xem một chút, ngươi lái xe, tới đón ta bất cứ lúc nào."

Sau khi Vương Đào nói một tiếng với Hàn Nhị, lập tức xuống xe đi vào bên trong ngõ nhỏ. Vừa rồi hắn quả thực nhìn thấy được một người quen trong ngõ nhỏ, không phải ai khác, người này chính là Ngô Phi người đàn ông tóc vàng mà hắn từng gặp trong nhà máy nước!

Trong ngõ nhỏ, Vương Đào cầm rìu chữa cháy, theo vết máu trên đất mà đi.

Trên đường gặp mấy con zombie nằm rạp trên mặt đất liếm ăn vết máu, lập tức bị Vương Đào dùng một rìu một con giải quyết toàn bộ.

Sau khi đi được mấy phút, Vương Đào thấy một cái ... Nhà trẻ?

Nhìn vào trên bảng hiệu bị mưa axit ăn mòn, viết quả thật là mấy chữ "Nhà trẻ Dương Quang”...

Bức tường bên ngoài nhà trẻ này ban đầu tương đối cao, nhưng bây giờ đã được nâng lên cao hơn một chút, đồng thời còn bố trí hàng rào dây thép gai với vài ngọn đuốc đang cháy.

Cánh cửa nhà trẻ khóa lại, giống như khóa chết lại.

Trước cổng nhà trẻ có dựng một số cọc gỗ, trên cọc gỗ có cắm những chiếc gai nhọn, những chiếc gai nhọn dính đây máu đen.

Những cọc gỗ này có một khoảng cách nhất định, chắc chắn không thể chặn được con người, nên dùng để chặn zombie, zombie sẽ không tránh né, nếu mắc vào trên những chiếc cọc này, khả năng di chuyển của chúng có thể bị hạn chế.

Ngoài những cọc gỗ có gai nhọn ra, trên tường của nhà trẻ còn có một số gai nhọn ... cảm giác cái nhà trẻ này giống như một con nhím vậy.

Đây là một cái căn cứ người sống sót rất nhỏ, nhà trẻ này có diện tích còn không có lớn bằng tiểu khu Hạnh Phúc mà hắn ở trước đó, khả năng chiếm diện tích cũng chỉ là một tòa nhà, cảm giác nơi này gọi là căn cứ cũng không phù hợp, phải gọi là nơi trú quân mới đúng.

Vương Đào có chút hứng thú, không biết nơi này là ai thành lập.

"Là Thiệu Dũng kia? Chắc là không phải, Thiệu Dũng kia rõ ràng là một đám người có dã tâm, chắc chắn sẽ không thành lập một căn cứ nhỏ như vậy, trong này không biết có đến mười người hay không..." Suy nghĩ một lát, Vương Đào tìm được một tòa nhà ba tầng ở gần đó rồi trèo lên.

Nơi này vừa đúng có thể nhìn thấy hoàn cảnh trong nhà trẻ.

Chỉ thấy ở trong nhà trẻ có một số người xanh xao vàng vọt đang tìm kiếm thứ gì đó ở một nơi rất giống đống rác.

Thi thoảng tìm được một vài thứ, sau đó giao cho người khác tiến hành phân loại sắp xếp.

Này tự nhiên không phải đống rác mà là vật tư người sống sót tìm được ở bên ngoài, bọn họ khả năng mang tất cả những thứ có thể sử dụng, không thể sử dụng đều mang về.

Ngoài những người sống sót đang làm việc này ra, còn có mấy người sống sót có thân thể rõ ràng cường tráng một chút, trong tay bọn họ cam ống thép, búa và các loại vũ khí lạnh, tuần tra ở trong nhà trẻ.

Ánh mắt Vương Đào nhìn lướt qua bọn họ, sau đó hắn nhìn thấy một người đàn ông để đầu đinh đang ném ba lô của mình cho người khác, sau đó lấy ra một miếng băng để cầm máu trên cánh tay. Ở vào lúc Vương Đào đang nhìn hắn, hắn giống như cảm nhận được ánh mắt của Vương Đào, đột nhiên quay đầu lại vừa đúng nhìn thấy Vương Đào đang đứng ở trên mái nhà.

Người này một mặt cảnh giác, vội vàng nhỏ giọng nói với mọi người, nhưng hắn giống như lại nghĩ tới cái gì, lập tức mở to hai mắt ra mà nhìn.

Chỉ thấy sau khi người này thảo luận với vài người khác một lúc thì lập tức chạy về phía bên ngoài nhà trẻ, sau đó hắn từ chỗ nào đó trong bức tường trèo ra ngoài.

Lúc này Vương Đào mới phát hiện, nơi người đàn ông trèo lên không có hàng rào thép gai, vừa đúng có thể chứa được một người đi qua - bọn họ đã cải tạo chỗ đó thành lối ra vào.

Không cần phải nói, điều này rất giống với ý tưởng trước đây của Vương Đào.

Trước đó, Vương Đào đã khóa cửa căn hộ ở Tòa nhà số 4 của tiểu khu Hạnh Phúc lại từ bên trong, chỉ có thông qua cửa sổ tầng hai mới có thể trèo đi vào.

Như vậy là có thể ngăn cản được phần lớn zombie, cũng có thể ngăn cản một số người sống sót.

Đây rõ ràng là ý tưởng tương tự ở nhà trẻ này.

Sau khi người kia trèo tường ra, lập tức chạy về phía chỗ Vương Đào, những người sống sót khác đều không đi ra, nhưng đều một mặt cảnh giác nhìn vào Vương Đào.

Vương Đào ở chỗ này chờ một lúc, không lâu sau, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

Vương Đào quay đầu, thấy được người tới, đúng là Ngô Phi - người thanh niên tóc vàng mà trước đó hắn từng gặp và cứu chữa.

"Đại ca! Thật là ngươi!"

Người thanh niên tóc vàng nhìn thấy Vương Đào, sắc mặt lập tức có hơi kích động.

"Không nghĩ tới ngươi còn sống, xem như không tệ!"

Vương Đào gật đầu cười.

Thanh niên tóc vàng lúc này hoàn toàn khác với hắn gặp được trước đây, hắn gầy hơn nhiều, trên mặt xuất hiện mấy vết sẹo ... đặc biệt là mái tóc vàng mang tính tiêu chí kia đã không còn, bây giờ nó có màu đen. Ngô Phi bây giờ trông rất hung dữ, có chút giống với Vương Đào thời điểm khuôn mặt có vết sẹo.

"Không phải ngươi muốn đến căn cứ đại học Thủy Trạch sao? Không tới à?"

Vương Đào tò mò hỏi.

"Trên đường di phát sinh một chút nguy hiểm, ta không thể đi tới, sau đó ngoài ý muốn đi tới nơi này, từ đó tới nay liền ở chỗ này..."

Ngô Phi thở dài bất đắc dĩ, sau đó lại nói:

"Đại ca ngươi thì sao, ngươi bây giờ là ở...

"Ta ở căn cứ đại học Thủy Trạch."

Vương Đào cũng không có giấu giếm.
Bình Luận (0)
Comment