Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 155 - Chương 155: Lái Xe, Nhanh Lái Xe!

Chương 155: Lái xe, nhanh lái xe! Chương 155: Lái xe, nhanh lái xe!Chương 155: Lái xe, nhanh lái xe!

Siêu năng lực của Hàn Nhị không thể lúc nào cũng dùng được, không phải vậy tiêu hao quá lớn sẽ khiến cô ta rơi vào trong mệt mỏi, cho nên siêu năng lực của cô chỉ có thể sử dụng vào thời điểm quan trọng, cô cũng không nghĩ đi tới góc cua lại gặp phải.

Rút luil

Hàn Nhị nhanh chóng lùi xe, nhưng Zombie Tự Bạo và Zombie cảnh sát đều đã phát hiện ra xe, Zombie cảnh sát chậm rãi giơ tay phải cầm súng ngắn lên, thân thể Zombie Tự Bạo cũng bắt đầu phồng lên.

Sau đó ——

Âm!

Zombie Tự Bạo nổi

Trong khoảnh khắc nổ tung, hai người Vương Đào và Hàn Nhị đều cúi đầu xuống, Vương Đào còn thuận tiện kéo Hàn Nhị lại che nửa người trên của cô.

Đầu chiếc xe Jeep đều bị dán một mảnh máu thịt vụn, trên kính cũng có một ít vật dơ bẩn nhưng không nhiều, còn may Hàn Nhị lui lại kịp thời, xe cũng không bị nổ tới. Vụ nổ qua đi, Vương Đào ngồi thẳng lên, cũng thả Hàn Nhị trong ngực ra, sau đó hắn có chút trợn tròn mắt.

Hắn nhìn thấy cái gì?

Con Zombie cảnh sát bị Zombie Tự Bạo là vỡ nát hơn nửa người, chỉ còn lại một cái đầu, nửa vai và một bàn tay trái được nối với nhau.

Zombie Tự Bạo nổ làm cho Zombie cảnh sát gần chết! Như vậy cũng được?

Nhìn thấy thanh máu trên đầu nửa con Zombie cảnh sát kia chỉ còn lại chút máu, Vương Đào không nói hai lời, lập tức mở cửa lao xuống, một rìu kết thúc nó.

Phốc phốc!

[-219]

[0/2000]

Sau đó Vương Đào thu hồi chiến lợi phẩm của hai con zombie là chạy.

"Lái xe, nhanh lái xel"...

Ong ong!

Một chiếc xe Jeep chạy bằng điện dính đầy máu thịt tăng tốc chạy nhanh, đằng sau đi theo là cả một đoàn Zombie Phong Ma chạy với tốc độ cực nhanh.

Thỉnh thoảng mới có zombie gia nhập vào đại quân đuổi theo, đội ngũ zombie càng lúc càng lớn.

Còn may xe .Jeep đã từng được cải tiến và bây giờ rất chắc chắn, có thể đâm thẳng vào một số chướng ngại vật nhỏ trên đường, những chướng ngại vật lớn thì có thể đi vòng qua, kỹ thuật lái xe của Hàn Nhị cũng không tệ lắm, cộng thêm Hàn Nhị tương đối quen thuộc với con đường nơi này, lại có thêm siêu năng lực cảm nhận cho nên chiếc xe không bị zombie bao vây.

Chỉ cân không bị bao vây, vậy tạm thời nguy hiểm không lớn.

Vương Đào theo dõi chặt chẽ tình hình xung quanh, hắn cần phải đề phòng xem có xuất hiện Zombie tỉnh anh nào hay không, nhỡ đâu gặp phải một con Tự Bạo giả chặn đường vậy thì rất phiền phức.

Hơn mười phút sau, Vương Đào cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Rất may mắn, cuối cùng cũng đã bỏ rơi được đại quân Zombie sau lưng.

Trên đường cũng gặp phải mấy con Zombie tinh anh, nhưng bọn chúng cũng không có ngăn cản ở giữa đường, không phải vậy thật đúng là có thể sẽ có chút phiền phức.

Lúc này, xe dừng lại sau một căn nhà trên đường, Vương Đào và Hàn Nhị đổi vị trí cho nhau, vừa rồi một mực là Hàn Nhị đang lái xe, tỉnh thân của cô đã tập trung cao độ cộng với sử dụng siêu năng lực của mình dẫn đến tinh thân của cô tiêu hao rất lớn, hiện tại rất cân nghỉ ngơi.

"Không sao chứ?”

Sau khi ngồi vào ghế lái, Vương Đào quan tâm hỏi một câu.

"Không sao, chỉ là có hơi mệt một chút..."

Hàn Nhị xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt có hơi tái nhợt.

Vương Đào đưa cho cô một ống dung dịch dinh dưỡng, mặc dù dung dịch dinh dưỡng chỉ có thể bổ sung thể lực, không thể bổ sung tinh thần, nhưng loại tình huống này của cô cũng sẽ tiêu hao thể lực, uống chút dung dịch dinh dưỡng chắc chắn sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Lộc cộc - Hàn Nhị đổ toàn bộ ống dung dịch dinh dưỡng này vào trong miệng, cô ta cảm thấy quả thực thoải mái hơn rất nhiều.

Vương Đào nổ máy xe, đi ve phía căn cứ Thủy Trạch, vừa rồi bởi vì tránh né zombie mà bọn họ lượn quanh một vòng lớn, hiện tại cần phải chạy trở vê căn cứ trước khi trời tối.

Sau khi Hàn Nhị nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lúc này cô mới mở to mắt ra len lén nhìn Vương Đào.

Đầu óc cô có hơi hỗn loạn, không phải bởi vì trước đó đột nhiên gặp phải hai con Zombie tinh anh, cũng không phải cuộc rượt đuổi căng thẳng kích thích vừa rồi, mà là vì cảnh tượng Vương Đào theo bản năng bảo vệ cô trong vòng tay sau khi gặp phải Zombie Tự Bạo ở góc rẽ -

Trong nháy mắt nổ tung đó, hai người đều nằm xuống, nhưng Vương Đào lại ôm đầu của cô vào trong ngực.

Trong đầu Hàn Nhị bây giờ chính là hàng loạt âm thanh “Thình thịch, thình thịch, thình thịch", đó là tiếng nhịp tim của Vương Đào.

Tại sao ... vừa rồi Vương Đào muốn bảo vệ cô? Mặc dù cô ta hiện tại có chút quan hệ không rõ ràng với Vương Đào, nhưng cô biết hai người cũng không có đến mức quá thân thiết, cũng chỉ là bạn bè bình thường, hoặc là bạn bè tương đối thân thiết một chút, nói khó nghe một chút ... vậy chính là bạn chạy.

Quan hệ giữa hai người như vậy, Hàn Nhị thực sự không hiểu tại sao Vương Đào lại theo bản năng bảo vệ cô...

Bởi vì cô sợ bị so sánh trong mọi việc nên khi ở cùng một chỗ với Tôn Vĩ Quang chồng cô, lúc vừa gặp phải nguy hiểm gì, Tôn Vĩ Quang đều theo bản năng trốn ra sau lưng cô, chỉ có khi xác định không có nguy hiểm gì, Tôn Vĩ Quang mới có thể cáo mượn oai hùm mà đi ra.

Cho nên đừng nói là được Tôn Vĩ Quang bảo vệ, Tôn Vĩ Quang thậm chí còn không nghĩ tới cùng cô đối mặt với nguy hiểm.

Mà Vương Đào lại chủ động bảo vệ cô ...

Mặc dù nhờ phản ứng nhanh của cô nên chiếc xe không có va phải Tự Bạo giả và không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, dù có được bảo vệ hay không thì cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Nhưng suy cho cùng thì đó là hành động trong theo bản năng của Vương Đào, theo bản năng là gì? Có nghĩa là trong lòng Vương Đào từ lâu đã coi cô như đối tượng mình muốn bảo vệ...

Hàn Nhị rất hiếu thắng, trước đây cô chưa bao giờ sẵn lòng nhận sự bảo vệ của người khác - đương nhiên, ngoại trừ cha mẹ của cô ra thì không có người nào sẽ bảo vệ cô, đều coi cô thành một nữ hán tử, đặc biệt là sau khi đi làm cảnh sát, cô gân như chưa từng được hưởng thụ cảm giác được bảo vệ.

Cô từng nghĩ rằng mình không cần ai bảo VỆ.

Nhưng bây giờ, sau khi được Vương Đào bảo vệ, cô lại cảm thấy yên tâm, đây là cảm giác cô chỉ cảm nhận được khi còn nhỏ trong vòng tay của cha mẹ...

"Sao vậy?"

Vương Đào đột nhiên quay đầu, có chút kỳ quái mà nhìn vào Hàn Nhị.

Hắn cảm thấy chỉ trong khoảnh khắc này, Hàn Nhị đã nhìn hắn mấy lần.

"Không có...'

Hàn Nhị vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác. Vương Đào còn tưởng rằng Hàn Nhị là quá mệt mỏi, chứ không có quá để ý tới, thời điểm siêu năng lực tiêu hao hết là sẽ xuất hiện loại tình huống tinh thần hoảng hốt.

Vương Đào tập trung lái xe.

Lại đợi một lúc sau, Hàn Nhị đột nhiên mở miệng nói:

"Cảm ơn, cảm ơn ngươi vừa rồi đã bảo vệ ta...

Cô là một người ân oán rõ ràng, Vương Đào đã bảo vệ cô, vậy cô nhất định phải nói một tiếng cảm ơn.
Bình Luận (0)
Comment