Chương 182: Phái người! Không ---- ta tự mình đi!
Chương 182: Phái người! Không ---- ta tự mình đi!Chương 182: Phái người! Không ---- ta tự mình đi!
"Có tin tức của Cao Hoa chưa?"
"Thưa Ủy viên, tạm thời chưa có."
"Ừm, được rồi."
Vương Đào cũng không có gì ngạc nhiên, đây là hắn hỏi thăm một chút theo thông lệ, thời gian một ngày dù sao cũng quá ngắn, Cao Hoa chưa giải quyết xong cũng là chuyện rất bình thường.
Sau đó Vương Đào đi hỏi Vệ Chấn Quốc một chút, viên Tinh hạch Sóng Xung Kích kia cho ai sử dụng.
"Cho lão Hướng rồi, hắn chắc là ngoài ngươi ra thì hắn là người mạnh thứ hai trong căn cứ chúng ta, cho hắn phù hợp."
Vệ Chấn Quốc cười nói.
Viên Tinh hạch Sóng Xung Kích này cũng chỉ có hai người là tương đối phù hợp, hắn và Hướng Hồng Bân, thực ra hắn cũng rất muốn, nhưng cân nhắc tới tình huống sức chiến đấu, Hướng Hồng Bân là người mạnh thứ hai trong toàn bộ căn cứ, hắn dùng viên Tinh hạch Sóng Xung Kích này có hiệu quả càng tốt hơn.
Cho nên Vệ Chấn Quốc đã đưa viên tinh hạch màu cam này tặng cho Hướng Hồng Bân.
"Ừm, viên tinh hạch đó thực sự rất thích hợp với hắn."
Vương Đào rất mong chờ siêu năng lực Trùng Kích cộng thêm Sóng Xung Kích của Hướng Hồng Bân.
"Hắn ở đâu?"
"Sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng, hắn không thể đợi được nữa, hiện tại hắn đang đi kiểm tra năng lực của mình ở bên ngoài!"
Vệ Chấn Quốc lắc đầu có chút bất đắc dĩ mà nói.
"Ha ha! Có thể hiểu được."
Vương Đào cười to nói.
Sau đó hắn lại hỏi:
"Đúng rồi, thương thế của ngươi sao rồi?"
"Ngươi đừng nhắc, sau khi ta dung hợp tinh hạch, ta cảm thấy thương thế của ta đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại vấn đề đã không còn nghiêm trọng nữa, ta định đợi buổi sáng làm xong việc rồi ra ngoài thử săn giết zombie một lần!"
Vệ Chấn Quốc nói có chút phấn chấn.
Hắn nhớ lần đầu tiên khi hắn gặp Vệ Chấn Quốc, Vệ Chấn Quốc lúc đó chỉ có hơn sáu trăm máu, hiện tại vẫn là hơn sáu trăm máu, bởi vì trong khoảng thời gian này hắn một mực ở trong căn cứ không ra ngoài, dù sao vết thương trước đó bị zombie công kích tới vẫn là rất nghiêm trọng.
Tuy nhiên sau khi nghỉ ngơi trong thời gian dài như vậy, sau đó lại dung hợp được tỉnh hạch, thương thế của hắn hiện tại đã khá hơn nhiều, cơ bản không có vấn đề lớn gì.
"Chúc mừng!"
"Ai, ta phải nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, trước đó ta cảm thấy kém hơn so với Hướng Hồng Bân một chút, nhưng bây giờ ta cảm thấy mình không còn là đối thủ của hắn..."
Vệ Chấn Quốc có chút bất đắc dĩ mà nói.
Vương Đào cười không nói gì.
Vệ Chấn Quốc trước kia có hơn sáu trăm máu, Hướng Hồng Bân thì hơn tám trăm máu, hai người kém nhau cũng không tính nhiều, hiện tại Vệ Chấn Quốc vẫn chỉ hơn sáu trăm máu, nhưng Hướng Hồng Bân đã hơn một ngàn máu, khoảng cách này đã tính là lớn, hắn không phải đối thủ của Hướng Hồng Bân cũng là chuyện rất bình thường.
Sau khi hai người lại trao đổi thêm một vài lời, Vương Đào chuẩn bị rời đi, tuy nhiên còn chưa kịp xuống tầng thì thấy có người vội vàng chạy tới.
"Ủy viên Vương, Ủy viên Vệ! Cao Hoa truyền tin tức vê! Hắn nói hắn đã đưa người ra ngoài, thỉnh cầu chúng ta đi tiếp ứng hắn!"
"Cái gì?"
"A2"
Vương Đào và Vệ Chấn Quốc đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều có chút không dám tin.
Lúc này mới chỉ có khoảng thời gian một ngày mà thôi, hắn vậy mà đã mang được người ra ngoài rồi?
Phải biết những người lẻn vào trước đó chỉ là tìm hiểu tin tức thôi cũng đã mất tới vài ngày al
Thậm chí Vương Đào cũng có chút hoài nghi, Cao Hoa này có phải là đâu hàng địch làm phản rồi hay không, bảo bọn họ tới đón người thế nhưng thật ra là một cái bẫy...
"Phái người! Không - ta tự mình đi!"
Vệ Chấn Quốc có chút kích động.
Mặc dù không rõ Cao Hoa làm được như thế nào, nhưng có thể mang người trở về là tốt rồi, tuy nhiên cũng tương tự, Vệ Chấn Quốc cũng có chút hoài nghỉ Cao Hoa có phải là đã đầu hàng kẻ địch rồi hay không, cho nên hắn định tự mình đi tới, hắn có nhiều kinh nghiệm, nếu như phát hiện có gì đó không đúng là có thể lập tức rút lui.
“Ta cũng đi
Vương Đào ngược lại là muốn xem xem Cao Hoa mang người ra như thế nào.
Hắn chuẩn bị mang theo Hàn Nhị, dù sao năng lực cảm nhận của Hàn Nhị ở vào thời điểm đối mặt với một số mai phục, cạm bẫy có thể nói là một con át chủ bài rất tốt.
"Được!"
Vệ Chấn Quốc lập tức chuẩn bị xe, Vương Đào cũng xuống tầng gọi Hàn Nhị tới.
Sau khi nghe nói Cao Hoa mang người ra ngoài, Hàn Nhị cũng rất ngạc nhiên. "Được, ta cũng di
Một lát sau, bốn chiếc xe được trang bị võ trang đầy đủ lái ra khỏi căn cứ. ...
"Chúng ta ở chỗ này có an toàn không..."
Một thanh niên đầy vết thương khắp người nghiến răng nghiến lợi nói.
"Yên tâm đi! Nơi này là một trong những cứ điểm tạm thời của căn cứ chúng ta, rất an toàn!"
Cao Hoa dùng giẻ lau chiếc kính gọng vàng của mình rồi quay lại nhìn họ và nói.
"Mọi người đừng ra ngoài, đừng gây tiếng động, cứ ở đây chờ cứu viện."
"Được!"
Tất cả mọi người đều khẽ gật đầu, sau đó lặng lẽ ngôi với nhau, cũng không nói chuyện.
Nhìn vào những người này, Cao Hoa rất hài lòng.
Những người dám trở thành thợ săn sẽ khác với người thường, không nói năng lực cá nhân như thế nào, tối thiểu tố chất tâm lý là rất mạnh, hơn nữa còn nghe theo chỉ huy.
Không giống như những người đồng đội nhát gan trước đây của hắn, gặp phải chuyện gì là kêu bừa, hơn nữa chẳng có năng lực gì nhưng lại có một đống ý tưởng, căn bản không nghe theo chỉ huy ...
"Cao tiên sinh đa tạ ngươi, nếu như không có ngươi, chúng ta cũng không biết mình còn có thể sống được bao lâu nữa..."
Một người đàn ông nhỏ giọng nói.
"Không cần cám ơn ta, căn cứ đều rất coi trọng các ngươi, sau khi biết các ngươi bị bắt cóc, lập tức bắt đầu lập kế hoạch giải cứu, sau khi tìm hiểu một số tin tức của các ngươi, Ủy viên Vương Đào càng là hết lòng để cho ta tới cứu viện các ngươi..."
Cao Hoa không có ôm bất kỳ công lao gì mà giao hết cho căn cứ và Vương Đào.
"May mà chúng ta gia nhập vào một căn cứ tốt, chúng ta gặp được những Ủy viên tốt ah
Mấy người cảm thán một tiếng, hai mắt có hơi phiếm hồng.
"Đáng tiếc, đám người Tiểu Đình không thấy được..."
Có người tự lẩm bẩm.
Nghe được điều này, mọi người lập tức rơi vào tram mặc.
Cao Hoa lắc đầu.
Hắn chỉ có thể cứu người sống, nhưng hắn lại không thể làm gì với người chết.
Cao Hoa lấy đồ ăn ra chia cho những người này, sau đó bắt đầu yên lặng chờ đợi.
Trong một khoảnh khắc, Cao Hoa cảm thấy như có chút động tĩnh nào đó trên đường phố - có mấy chiếc xe xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Một số người sống sót khác cũng vội ghé vào cửa sổ để quan sát.
Cao Hoa liếc mắt là có thể nhìn ra trong đó có xe của Vương Đào, hắn vội vàng lấy bộ đàm ra.