Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 183 - Chương 183: Đúng ... Bọn Họ Đều Chết Rất Thảm!

Chương 183: Đúng ... bọn họ đều chết rất thảm! Chương 183: Đúng ... bọn họ đều chết rất thảm!Chương 183: Đúng ... bọn họ đều chết rất thảm!

“Ta là Cao Hoa, mọi người đã tới chưa?”

"Chúng ta đã tới, các ngươi chuẩn bị ra đi, xung quanh không có nguy hiểm."

Giọng nói của Vương Đào vang lên từ trong bộ đàm.

Nghe được giọng nói này, mấy người được nghĩ cách cứu viện cuyoois cùng không khống chế nổi, tất cả đều vui đến phát khóc, Cao Hoa cũng có chút kích động, hắn không nghĩ tới Vương Đào vậy mà đích thân đi tới!

Chẳng mấy chốc, bốn chiếc xe đều dừng lại ở tâng dưới.

Mấy người Cao Hoa đều chờ ở cửa, sau khi chờ xe mở cửa, mấy người vội vàng chui vào trong xe, đội xe lập tức quay đầu, đi theo đường cũ trở vê.

Trên xe Jeep chạy bằng điện, Vệ Chấn Quốc lái xe, Hàn Nhị ngồi trên ghế lái phụ, Vương Đào ngồi ở phía sau, bên cạnh là Cao Hoa vừa mới lên xe. Vương Đào ngồi ở phía sau, tự nhiên là chuẩn bị xuống xe chiến đấu bất cứ lúc nào, tuy nhiên còn may, trên đường đi rất thuận lợi, không gặp phải lượng lớn zombie, cũng không gặp được người của căn cứ Thiệu Dũng.

"Ủy viên Vương, Ủy viên Vệ! Thật đáng tiếc, ta chỉ có thể mang 4 người trở về..."

Cao Hoa cúi đầu, như thể thừa nhận sai lầm của mình.

Vương Đào võ vào bả vai của hắn.

"Ngươi làm được đã rất khá rồi! Những người còn lại có phải đã gặp nạn rồi hay không?”

"Đúng ... bọn họ đều chết rất thảm!"

Cao Hoa hít một hơi thật sâu, nhớ lại cảnh tượng những người đó chết thảm, ngay cả kẻ biến thái như hắn cũng cảm thấy biến thái...

"Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra? Ngươi đã giải cứu bọn họ ra như thế nào? Nói cẩn thận nghe một chút!"

Vệ Chấn Quốc hít sâu một hơi, sắc mặt có hơi khó coi.

Tuy rằng hắn đã sớm dự kiến có người sẽ chết, nhưng khi sự thật thực sự xảy ra trước mắt, hắn vẫn có chút không thể chấp nhận được.

14 người sống sót a, hiện tại chỉ có 4 người trở về, 10 người chết đi! Hôm nay hắn còn cố ý chuẩn bị bốn chiếc xe...

"Được...

Cao Hoa khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi kể lại.

"Tiểu đội thợ săn trước đó bị mắc kẹt trong một tòa nhà, nhưng ngoài ý muốn bị người của căn cứ Thiệu Dũng phát hiện, Thiệu Dũng có quá nhiều người và súng! Bọn họ không cách nào trốn thoát được nên bị bắt lại."

"Lúc đó tiểu đội thợ săn cũng không biết rõ đối phương là ai, khi được yêu cầu tự giới thiệu, bọn họ tự nhiên là nói ra tên căn cứ Thủy Trạch chúng ta, nhưng bọn họ không ngờ rằng đây mới là khởi đầu của cơn ác mộng...'

"Người của căn cứ Thiệu Dũng trói toàn bộ bọn họ lại đưa về căn cứ, sau đó lại bắt đầu tra tấn cực kỳ tàn ác ... các loại cực hình không nói, bên trong căn cứ Thiệu Dũng còn cố ý chế tạo ra một cái lồng sắt, chuyên môn để cho nhân loại tiến hành vật lộn với zombiel"

"Người của tiểu đội thợ săn được sắp xếp tiến vào lông sắt! Chỉ là quyết đấu đã có 4 người chết, ở thời điểm cực hình tra tấn đã chết mất hai người ... bốn người còn lại đều là phụ nữ, các cô ấy còn thảm hại hơn ..."

Ở căn cứ Thủy Trạch, thợ săn là phụ nữ tương đối hiếm, nhưng cũng không phải là không có, mỗi một người phụ nữ làm thợ săn đều là một cành hoa trong đội ngũ của riêng mình, được mọi người che chở - điều này không liên quan tới tướng mạo, mọi người là bội phục những người phụ nữ có loại dũng khí này.

"Họ bị sỉ nhục bằng nhiều cách khác nhau, bị vô số người tra tấn, thậm chí còn bị nhốt chung một chỗ với những con chó bị đánh thuốc mê... Chỉ trong vài ngày, họ đã mất đi hình dạng con người, nhưng thực ra họ chưa chết, bởi vì các bọn họ ngay cả việc chết đi cũng không làm được..."

"Khi ta đến giải cứu bọn họ, tay chân của các cô ấy đều đã bị chặt, bị làm thành con rối ... các cô ấy cầu ta giết các cô ấy đi - các cô ấy mặc dù không còn lưỡi, không thể nói chuyện, nhưng ta có thể cảm nhận được tâm lý muốn chết từ trong ánh mắt của các cô ấy, cho nên ... ta đã giết các cô ấy."

Cao Hoa nắm tóc, hắn vốn là một kẻ tàn nhẫn từng giết người, trước đó thời điểm hắn giết bác gái cùng với cháu trai của bà ấy, mắt hắn cũng không chớp một cái nào, nhưng bây giờ khi nghĩ lại cảnh tượng bi thảm của những cô gái đó, hắn chỉ camrt hấy trong lòng rất buồn phiền.

"Sở dĩ bốn người trong tiểu đội thợ săn còn sống là vì bốn người này sẽ là bốn người tiếp theo tiến vào lồng sắt chiến đấu với zombie, nhưng tạm thời còn chưa tới lượt bọn họ..."

"Tất cả những gì ta đang nói là tình hình ở tầng ba của trung tâm mua sắm dưới lòng đất, chỉ những nhân viên nòng cốt mới có thể vào tâng ba của trung tâm mua sắm dưới lòng đất, còn người bình thường không thể vào..."

Âm!

Vệ Chấn Quốc nện một quyền vào trên cửa xe với vẻ mặt đầy sát khí.

"Thật đúng là muốn chết al Dám tra tấn người của chúng ta như vậy!" Hắn chỉ là nghe Cao Hoa kể lại thôi đã có thể cảm nhận được loại tàn nhẫn và tuyệt vọng đó, chứ đừng nhắc tới những người đã tự mình trải qua...

Sắc mặt Hàn Nhị hơi tái nhợt, cô làm cảnh sát nhiều năm như vậy, mặc dù đã gặp rất nhiều vụ án nghiêm trọng, nhưng đây là vụ án xảy ra gần đây nhất, đặc biệt làm cho cô cảm động, cô không dám tưởng tượng, nếu như mình bị bắt vậy sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào ...

Vương Đào mặt không biểu tình, nhưng trong mắt đã tràn đầy lửa giận, căn cứ Thiệu Dũng này bao gồm cả những người tham gia vào đều bị hắn tuyên án tử hình.

"Khó trách sau khi bắt được tiểu đội thợ săn bọn họ không liên lạc lại với chúng ta, bọn họ căn bản không có bất kỳ suy nghĩ thỏa thuận hòa bình nào, bọn họ chính là muốn dan vặt người của căn cứ chúng ta cho đến chết al"

Vệ Chấn Quốc nhắm mắt lại.

Tuy nhiên lúc này Cao Hoa lại đột nhiên nói:

"Không, có lẽ cũng không phải như vậy, đám người Thiệu Dũng thế nhưng thật ra là muốn tiền chuộc..."

"Hả? Là như thế nào?"

Vương Đào nhíu mày nhìn vào Cao Hoa.

"Bởi vì một số thành viên cốt cán thủ hạ của Thiệu Dũng, đã bị mắc kẹt vài ngày trước! Mà bộ đàm để liên lạc với căn cứ của chúng ta lại ở trên người một trong số những thủ hạ đó, bộ đàm chúng ta là bộ đàm quân dụng, những bộ đàm khác không liên lạc được tới căn cứ chúng ta, cho nên mới một mực không có tin tức gì ... A đúng, dường như Thiệu Dũng cũng bị mắc kẹt, sáng hôm nay hắn đi ra ngoài một chuyến, một tiếng sau, một tên thủ hạ của hắn vội vàng hấp tấp chạy trở về, nói là lão đại bị mắc kẹt rồi, cân viện binh, tuy nhiên tình huống cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ ràng..."

Cao Hoa tranh thủ thời gian giải thích.

"Thiệu Dũng bị mắc kẹt rồi? Mắc kẹt ở chỗ nào?"

Vệ Chấn Quốc mở mắt ra, có chút vội vàng và kích động mà hỏi.

Chỉ cần biết vị trí của đối phương, hắn chắc chắn sẽ bỏ đá xuống giếng!

"Bị mắc kẹt ở trong bệnh viện Đệ Nhất của huyện chúng ta..." Vệ Chấn Quốc há to miệng. Ý nghĩ vừa rồi, xem như hắn không nói.
Bình Luận (0)
Comment