Chương 189: Tối nay ngươi có thể ở lại đây không ...
Chương 189: Tối nay ngươi có thể ở lại đây không ...Chương 189: Tối nay ngươi có thể ở lại đây không ...
Chỉ có hai người tinh thân xem như không tệ, hai người họ ôm chặt lấy nhau, đó chính là một nam một nữ trước đó bị nhốt ở bên trong lồng sắt.
Vương Đào đưa mắt nhìn về phía hai người này.
Có lẽ bọn họ là được Vương Đào cứu, sau khi hai người này nhìn thấy Vương Đào, theo bản năng có hơi kích động, sau đó ngập ngừng mở miệng nói:
"Chúng ta..."
Bọn họ là một đôi vợ chồng trẻ may mắn thoát khỏi đợt thảm họa đầu tiên khi virus bùng phát, ngoài ra, tâng dưới nơi họ sinh sống có chợ bán thức ăn nên sau khi mạo hiểm kiếm chút đồ ăn, bọn họ cũng đã trụ được một khoảng thời gian rất lâu.
Nhưng có một lần khi hai người đi ra ngoài, thấy được người của căn cứ Thiệu Dũng, hai người sau tận thế trên cơ bản không tiếp xúc được một người sống sót nào khác, nên họ không hề biết đến bản chất xấu xa của con người.
Họ lâm tưởng đã gặp được đội cứu viện, thế là cứ yên tâm lớn mật chạy tới chào hỏi, sau đó hai người được đưa về tới trung tâm mua sắm dưới lòng đất, ban đầu cho rằng sau này sẽ được an toàn, ai ngờ cơn ác mộng bắt đầu từ đây!
Mỗi một người phụ nữ gia nhập vào căn cứ đều phải tới gặp Thiệu Dũng, mục đích không cần nói cũng biết.
Sau đó Thiệu Dũng nhìn trúng người vợ này.
Đương nhiên, vợ chồng hai người không muốn, Thiệu Dũng lập tức dùng tính mạng của người chống tới áp chế người vợ, người vợ không còn cách nào khác, vì để cho chồng mình còn có thể sống tiếp nên cô đành phải đi theo Thiệu Dũng.
Người chồng mặc dù rất đau khổ, nhưng nghĩ tới nếu như vợ mình bởi vậy mà có thể có được một cuộc sống tốt, hắn cũng cảm thấy vui mừng cho vợ mình - không vui mừng thì còn có thể thế nào, hắn lại không có khả năng phản kháng?
Nhưng ai mà ngờ được, Thiệu Dũng chính là một con ác ma, cảm giác mới mẻ qua đi, hắn ném vợ của hắn cho những người thuộc hạ kia, vợ hắn lập tức chịu đủ tra tấn ...
Mà lúc này, Thiệu Dũng đã hàn một cái lông sắt và để người ta đấu tay đôi với người, hoặc là người quyết đấu với zombie trong lông, cung cấp niêm vui cho bọn hắn.
Người chồng được chọn, vốn tưởng rằng mình sẽ chết trong miệng zombie, dù sao hắn cũng đã từng được chứng kiến người khác chiến đấu với zombie nhiều lần, và luôn kết thúc bằng việc con người trở thành thức ăn của zombie.
Tuy nhiên hắn còn ngây thơ - Thiệu Dũng vậy mà để cho hắn quyết đấu với vợ của mình!
Nói là chỉ có một người có thể còn sống mà đi ra, nếu như hai người bọn họ không đánh vậy thì cả hai đều phải chất.
Hai người từ lâu đã quyết tâm muốn chết, lúc này nếu như có thể chết cùng với nhau, có lẽ cũng là một lựa chọn tốt.
Nhưng vào lúc này, Thiệu Dũng đột nhiên ra ngoài, một mực không trở về, sau đó trong căn cứ lại đột nhiên xuất hiện zombie.
Hai người bọn họ là tiết mục do Thiệu Dũng chỉ định, Thiệu Dũng không có ở đây, những người khác cũng không dám hành động tùy tiện, thế là nhốt hai người vào trong lông giam cũng không để ý tới nữa.
Thật không nghĩ tới chính là trong căn cứ lại đột nhiên bùng phát nguy cơ zombie, một số người đột nhiên bị lây nhiễm, mà bởi vì vợ chồng hai người bọn họ ở trong lồng sắt, ngược lại thoát khỏi một kiếp ...
Sau đó thì chính là Vương Đào mở cửa, xuất hiện ở trước mặt bọn họ, rồi xuất hiện cảnh tượng một rìu tiêu diệt hơn mười con zombie.
Đối với con người Thiệu Dũng này, bọn họ cũng không biết nhiều, chỉ biết người này rất tàn bạo, chưa kể coi mọi người như nô lệ và cố tình tra tấn người, mà ngay cả mấy tên tiểu đệ chết trong tay hắn cũng có mấy người!
Về phần thực lực của Thiệu Dũng, bọn họ cũng không rõ ràng cho lắm, bọn họ chỉ nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng Thiệu Dũng dùng bàn tay đập nát đỉnh đầu một nô lệ...
Lời nói của đôi vợ chồng trẻ cũng khiến vài nô lệ khác chậm rãi mở lời.
Vương Đào ngoài ý muốn chính là, trong số bốn người phụ nữ này lại có hai người trước kia là nhân viên của trung tâm thương mại cũ, cũng chính là hai người trong số năm nữ nô lệ mà Tào Hâm hiến cho Thiệu Dũng.
Về phần ba nữ nô lệ còn lại, nghe các cô nói là đã bị Thiệu Dũng giết chết rồi ...
Sau khi nghe mọi người kể về chuyện ở trung tâm mua sắm dưới lòng đất và những lời buộc tội Thiệu Dũng, sắc mặt mấy người Vệ Chấn Quốc đều trông không ổn lắm.
"Được rồi, chúng ta đưa các ngươi đi xuống đi, căn cứ Thủy Trạch chúng ta khác với những nơi khác, chỗ chúng ta không có nô lệ, cũng không có áp bức, chỉ cần làm việc là có thể đủ ăn."
Người phụ nữ có giọng nói dịu dàng cùng với vài người lính đã đưa những người đáng thương này đi xuống dưới.
"Ai...
Sau khi những người đó rời đi, Vệ Chấn Quốc người luôn có vẻ mặt nghiêm nghị thở dài.
Gặp phải loại chuyện này hắn rất đau lòng, nhưng hắn cũng không thể làm gì hơn. Sắc mặt những người khác cũng không tốt lắm, ngoài Vệ Chấn Quốc và Hướng Hồng Bân ra, mấy Ủy viên khác mặc dù không thấy loại tình huống này, nhưng chỉ nghe kể thôi đã cảm thấy đủ tàn nhẫn.
"Mọi người cũng trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, có chuyện gì ngày mai lại nói."
"Được!"
Tâm trạng của mọi người đều rất nặng nề, gật đầu xong đều rời đi.
Vương Đào xuống cầu thang đang chuẩn bị đi vê, không nghĩ tới Hàn Nhị còn đang đứng ở bên cạnh xe của hắn.
"Không phải ngươi trở vê rồi sao?"
Vương Đào hơi nghỉ hoặc một chút mở miệng hỏi.
Không biết Hàn Nhị đang nghĩ cái gì, có chút thất thần, vậy mà không thấy Vương Đào đi tới, Vương Đào mở miệng nói dọa cô khiến cô giật nảy mình.
"Khục, ta ... ta muốn mời người vê nhà của ta ngồi một chút..."
Hàn Nhị mở miệng nói có chút ngượng ngùng. "Được."
Vương Đào lái xe, đi tới nhà của Hàn Nhị, không thấy Tôn Vĩ Quang ở đây.
"Ta đi chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi...
Hàn Nhị vội vàng đứng dậy.
"Được rồi, tùy tiện ăn một chút di
Vương Đào lấy mấy ống dung dịch dinh dưỡng ra, đưa cho Hàn Nhị hai ống.
Trong nhà Hàn Nhị cũng không có đồ gì tốt, nói không chừng đều là cháo đổi được bằng phiếu lương thực, Vương Đào nghĩ rằng uống dung dịch dinh dưỡng sẽ dễ dàng hơn.
"Nha..."
Hàn Nhị thì ngược lại, cảm thấy ăn dung dịch dinh dưỡng rất ngon, sau khi uống một ống, cảm giác còn có hơi chưa được thỏa mãn.
Sau đó cô ấy nhìn Vương Đào và nói với vẻ mong đợi:
"Chuyện này, tối nay ngươi có thể ở lại đây không..."
"Hả?"
"Ý ta không phải vậy, chỉ là ta... ta hơi Sợ... "Được thôi."
Nhìn thấy Hàn Nhị chắp tay trước ngực, vẻ mặt khẩn cầu, Vương Đào khẽ gật đầu, dù sao ngủ ở đâu cũng là ngủ.
Sau khi rửa mặt, hai người nằm ở trên giường, Hàn Nhị chui vào trong ngực Vương Đào, tựa đầu cô vào cằm Vương Đào, Vương Đào ôm Hàn Nhị, ngửi mùi dầu gội thơm ngát trên mái tóc Hàn Nhị, hai người đều không nói gì, cũng đều không có hứng thú gì, dù sao cảnh tượng đã nhìn thấy lúc ban ngày kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt.