Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 236 - Chương 236: Được. Ta Đồng Ý Ly

Chương 236: Được. Ta đồng ý ly Chương 236: Được. Ta đồng ý lyChương 236: Được. Ta đồng ý ly

hồn.

Hôm nay may mắn hơn so với hôm qua, trong ngày gặp phải 16 con Zombie tinh anh!

Hàn Nhị trực tiếp đạt tới 4000 máu, rơi vào trong trạng thái ngủ say, Đinh Vũ Cầm, Cao Hoa và Trần Tráng cũng đều được kết thúc zombie, cảm nhận được sự sảng khoái khi giết chết Zombie tinh anh.

Sau khi trở về căn cứ trước khi trời tối, Vương Đào cảm thấy hôm nay có rất nhiều khuôn mặt xa lạ.

Hắn bảo mấy người Đinh Vũ cầm di về trước, sau đó lái xe đưa Hàn Nhị còn chưa có tỉnh lại trở vê nhà cô.

Ở trong nhà Hàn Nhị, Vương Đào ngoài ý muốn nhìn thấy được Tôn Vĩ Quang.

Vương Đào đã có rất nhiều ngày không nhìn thấy Tôn Vĩ Quang, thành thật mà nói, hắn cảm thấy có Tôn Vĩ Quang ở bên cạnh có vẻ như kích thích hơn? Khục -

"Ủy viên Vương!"

Nhìn thấy Vương Đào bế Hàn Nhị lên tâng, Tôn Vĩ Quang có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn rất chu đáo giúp Vương Đào mở cửa.

"Gần đây ngươi đang làm cái gì rồi?"

Vương Đào có chút tò mò mà hỏi.

"Khục, gần đây ta luôn ở cùng với Âu Doanh Doanh, hôm nay ta tới đây để chính thức nói với Hàn Nhị, ta hy vọng đến với nhau dễ dàng thì hãy cùng kết thúc dễ dàng như lúc đã bắt đầu, từ nay về sau ta và cô ấy có thể sống cuộc sống riêng biệt..."

"A, vậy thì không quấy ray các ngươi."

Vương Đào khẽ gật đầu.

Sau khi hắn đặt Hàn Nhị vào trên giường thì rời đi, sau đó trở lại tòa nhà hành chính, có chút tò mò mà hỏi Nhâm Kiệt:

"Làm sao hôm nay lại có nhiều khuôn mặt lạ như vậy?”

Nhâm Kiệt trả lời:

"Còn không phải con Zombie Tinh Tinh kia sao ... rất nhiều căn cứ nhỏ dành cho người sống sót kiểu gia đình đã bị phá hủy! Những người sống sót này muốn gia nhập vào căn cứ của chúng ta." Sức mạnh phá hoại của Zombie Tinh Tinh lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Vương Đào.

Nó đi tới đâu thì phá hoại tới đó, bất kể có người hay không, nó chỉ muốn phá hoại mà thôi.

Một số căn cứ sống sót nhỏ không may mắn đã gặp xui xẻo, hoặc là bị Zombie Tinh Tỉnh trong lúc vô tình ảnh hưởng tới, hoặc sau khi bị phát hiện gần như bị tiêu diệt hoàn toàn...

Những người sống sót không thể không ngay lập tức chạy trốn khỏi căn cứ của mình.

Tận thế cho đến bây giờ cũng đã có hơn hai tháng, người sống sót ở huyện Thủy Trạch trên cơ bản đều đã biết về căn cứ người sống sót Đại học Thủy Trạch này.

Dù sao bên trong căn cứ Thủy Trạch có không ít thợ săn, bọn họ ra ngoài thi thoảng sẽ gặp phải những người sống sót khác, tin tức về căn cứ Thủy Trạch dần dân được lan truyên ra ngoài, hơn nữa căn cứ Thủy Trạch thi thoảng còn dùng bộ đàm tiến thành thông báo, những người có bộ đàm dân dụng kia đều có thể nhận được tín hiệu.

Đương nhiên, biết đến căn cứ Thủy Trạch này là một chuyện, có bằng lòng đến hay không là một chuyện khác.

Dù soa tới đây thì phải chịu ràng buộc, không được tự do như trước đó nữa, hơn nữa ở bên ngoài có quá nhiều zombie, việc đi tới căn cứ Thủy Trạch thế nhưng là phải đói mặt với rất nhiều nguy hiểm, nhiều người cho rằng chỉ cần có thể sống sót thì như vậy là đủ rồi, không cần thiết phải mạo hiểm như vậy - đây là những gì họ đã nghĩ trước đây.

Hiện tại đương nhiên không thể được nữa, căn cứ nhỏ của bọn họ chỉ có thể chứa hơn mười người, cũng không có năng lực chống cự rủi ro.

Trước kia gặp phỉa một số Zombie tinh anh lợi hại thì còn có thể tránh né một chút, nhưng bây giờ gặp phải Zombie Tinh Tỉnh, bọn họ không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.

Không ít căn cứ nhỏ đều đã bị tiêu diệt, những người còn sống chỉ có thể bị ép rời đi, trên đường đi lại chết đi không ít người, có thể đi tới Đại học Thủy Trạch đã có chút không dễ dàng...

"Căn cứ chúng ta hôm nay có 32 người tới, theo lời kể truyên miệng của họ, ít nhất có hơn 50 người đã chất..."

Nhâm Kiệt nói với giọng điệu có chút thương cảm.

Mặc dù việc căn cứ gia tăng nhân khẩu là một chuyện tốt, nhưng nhiều người sống sót chết đi như vậy thì vẫn khiến người cảm thấy đáng tiếc.

Zombie Tinh Tỉnh phá hoại như vậy, đoán chừng không bao lâu nữa, toàn bộ huyện Thủy Trạch cũng sẽ chỉ còn căn cứ Thủy Trạch bọn họ là còn có người sống.

"Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác."

Vương Đào lắc đầu, sau đó đang chuẩn bị rời đi thì giống như nghĩ tới điều gì đó, hắn lại hỏi:

"Đúng rồi, trong những người đó, có người nào tên là Lê Thu Du không?”

Nhâm Kiệt lắc đầu.

"Lê Thu Du? Không có, trong ấn tượng của ta là không có."

Họ Lê này vẫn luôn tương đối hiếm thấy, nếu như từng thấy, không có khả năng sẽ không nhớ được. "Vậy được rồi, đáng tiếc, cô ta trước đó đã giúp ta, ta thấy được Zombie Tinh Tinh đi về phía nhà của cô ta, nhưng ta không cách nào đi trợ giúp cô ta."

Vương Đào lắc đầu, nói ra tình huống lúc đó.

Tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng hắn đã không ôm ấp hy vọng gì với Lê Thu Du.

"Ai ... đây không phải lỗi của ngươi."

Nhâm Kiệt lắc đầu, Vương Đào còn chưa tới cấp 2, chắc chắn không cách nào làm gì được con Zombie Tinh Tinh kia, đi cũng chỉ là chịu chết.

"Tuy nhiên ta sẽ để ý giúp ngươi một chút, nhỡ đâu còn chưa chết thì sao ..."

"Được, vậy ta đi ve trước."

Chờ sau khi Vương Đào rời đi, Nhâm Kiệt nhíu mày suy nghĩ.

"Chắc là không có cái tên Lê Thu Du này..."

Hắn lại lấy danh sách đã thống kê xong trước đó, quan sát một lần thì lắc đầu.

"Nghiêm Đài, Mạnh Hiểu Quyên, 'Ngô Phi. .. Xác thực không có..... Khu căn hộ của giáo viên.

Sau khi Hàn Nhị tỉnh lại không thấy Vương Đào đâu, hơi có chút thất vọng.

Tuy nhiên cô phát hiện Tôn Vĩ Quang vậy mà đang ở phòng khách.

"Sao ngươi lại tới đây."

Hàn Nhị lập tức lạnh mặt mà hỏi.

Nói thật, thời điểm không có Tôn Vĩ Quang ở trong nhà, cô sống thật rất thoải mái.

Cô hiện tại rất chán ghét Tôn Vĩ Quang, chỉ bằng chuyện Tôn Vĩ Quang hạ thuốc cho cô kia, cô cảm thấy mình giết Tôn Vĩ Quang cũng không quá phận.

Cô đây là xem ở phương diện tình cảm ngày xưa mà không động thủ, nhưng cô đã không muốn nhìn thấy Tôn Vĩ Quang nữa.

"Khục, ngươi tỉnh rồi? Là như thế này ... rất cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta trong những năm qua, ta cũng biết ta mang tới rất nhiều rắc rối cho ngươi, đây đều là ta không tốt, trước đó đều là ta không đúng..."

Nhìn thấy dáng vẻ nói thao thao bất tuyệt của Tôn Vĩ Quang, Hàn Nhị nhíu mày. Tôn Vĩ Quang này là muốn hòa giải hay là muốn cái gì?

Trước kia thời bình, mỗi lần hắn xin tiền Hàn Nhị đều giống như tình huống hiện tại.

Tôn Vĩ Quang thấy thân sắc hơi không kiên nhẫn của Hàn Nhị, hắn thở dài nói:

"Được a ta nói thẳng, ta cảm thấy chúng ta đến với nhau dễ dàng thì hãy cùng kết thúc dễ dàng như lúc đã bắt đầu, từ đây mỗi người sống cuộc sống của riêng mình, ai cũng không quấy rầy đến ai, chúng chính là... ly hôn, ngươi cảm thấy thế nào?"

Chỉ như vậy?

Hàn Nhị vốn định trào phúng một phne, nhưng sau khi nhìn thấy thân sắc của Tôn Vĩ Quang nghiêm túc như vậy, cô cảm thấy Tôn Vĩ Quang giống như trưởng thành hơn rất nhiều, thế là cô gật đầu.

"Được. Ta đồng ý ly hôn."
Bình Luận (0)
Comment