Chương 237: Doanh Doanh! Ngươi ở đây làm cái gì?
Chương 237: Doanh Doanh! Ngươi ở đây làm cái gì?Chương 237: Doanh Doanh! Ngươi ở đây làm cái gì?
Mặc dù bây giờ đã là tận thế, không cần những thứ hình thức như thế này, nhưng hai người dù sao cũng đã kết hôn, gặp nhau ắt cũng có lúc phải chia tay a.
Nhìn thấy Hàn Nhị lập tức đồng ý mà không do dự chút nào, Tôn Ví Quang đột nhiên cảm thấy có chút không được thoải mái, hắn cười khổ gật đầu.
".. Được, vậy ... ta đi trước."
Nói xong, Tôn Vĩ Quang lập tức đứng dậy, cũng giao chìa khóa căn phòng này lại, căn phòng này có hai chiếc chìa khóa, hắn và Hàn Nhị mỗi người một chiếc.
"Đúng rồi, ngươi bây giờ vẫn ở cùng với Âu Doanh Doanh à?”
Hàn Nhị đột nhiên hỏi.
"Ừm, Âu Doanh Doạnh nói cô ấy rất xin lỗi ngươi, không có mặt mũi gặp ngươi cho nên không có toi
Tôn Vĩ Quang dừng một chút, sau đó rời đi. Nhìn vào bóng lưng Tôn Vĩ Quang biến mất, trong lòng Hàn Nhị có chút phức tạp.
Cũng không phải không bỏ được, nhưng dù sao cũng có thời gian làm vợ chồng với nhau, cuối cùng đi tới tình trạng này, ít nhiều vẫn cảm thấy thổn thức.
Lắc đầu, Hàn Nhị không suy nghĩ thêm về chuyện này nữa, cô không có thời gian để mà than thở, nhiệm vụ hàng đầu hiện tại của cô chính là nâng cao khả năng tự vệ!...
Sau khi Tôn Vĩ Quang rời khỏi khu căn hộ của giáo viên, đi tới tòa ký túc xá của sinh viên, đây là chỗ Âu Doanh Doanh ở.
Đi tới bên ngoài căn phòng 404, Tôn Vĩ Quang gõ cửa một cái.
"Doanh Doanh, mở cửa, là ta."
Nhưng lại không có người phản ứng lại.
Tôn Vĩ Quang lại gõ cửa.
"Doanh Doanh là ta, mở cửa nhanh al
Vẫn như cũ không có người phản ứng.
Tôn Vĩ Quang có hơi nhíu mày.
Đã muộn như vậy rồi, Âu Doanh Doanh chắc sẽ không đi ra ngoài al
Lúc này, gian phòng bên cạnh có người đi ra, Tôn Vĩ Quang thấy thế thì vội vàng gọi hắn lại.
"Lão Lý, ngươi có nhìn thấy Doanh Doanh không?”
Người đàn ông gọi là lão Lý nhìn vào Tôn Vĩ Quang, có chút kỳ quái.
"A? Lúc trước có một người đàn ông gọi Âu Doanh Doanh xuống tầng, cô ấy cũng đi xuống tầng theo, ta còn tưởng rằng người đó là ngươi? Hóa ra không phải ngươi a
Tôn Vĩ Quang có chút mộng.
Một người đàn ông, tới tìm Âu Doanh Doanh vào buổi tối?
Điều này làm cho hắn lập tức có loại dự cảm không tốt, sẽ không phải lại bị đội nón rồi chứ?
"Bọn họ đi đâu rồi?"
Tôn Vĩ Quang vội vàng hỏi.
"Phía bên lùm cây kia? Ai ta nói ngươi đừng chạy nhanh như vậy al Tuyệt đối đừng đánh nhau? Trong căn cứ mà đánh nhau sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng..."
Lão Lý còn chưa nói xong, Tôn Vĩ Quang đã chạy mất hình bóng. ...
Dưới tang Tôn Vĩ Quang nhanh chóng chạy tới lùm cây mà lão Lý chỉ.
"Sẽ không, ta và Âu Doanh Doanh là thật lòng yêu nhau, cô ta không có khả năng có quan hệ với người đàn ông khác...'
Tôn Vĩ Quang vừa chạy, trong miệng vừa lẩm bẩm.
Trời đã tối, trong Ium cây tự nhiên không có người, đây là tận thế, ở dưới tình huống không có hoạt động giải trí nào, lúc này mọi người đều đã chuẩn bị đi ngủ.
Tôn Vĩ Quang hơi tìm một chút, chẳng mấy chốc thấy một bóng dáng ngồi ở trên một cái ghế đá trong lùm cây.
Nhìn mái tóc dài bồng bềnh, cô ấy không ai khác chính là Âu Doanh Doanh.
Tôn Vĩ Quang đầu tiên là len lén quan sát một chút, xác định xung quanh không có người đàn ông nào khác, lúc này hắn mới yên tâm lại.
Hắn nói rồi mà, Âu Doanh Doanh và hắn yêu nhau thật lòng, làm sao có thể phản bội hắn đây!
Tôn Vĩ Quang bước ra, hét lớn: "Doanh Doanh! Ngươi ở đây làm cái gì?"
Nghe được tiếng gọi, Âu Doanh Doanh ngẩng đầu lên, tuy nhiên bây giờ chỉ có ánh sáng sao, Tôn Vĩ Quang không nhìn thấy rõ mặt của Âu Doanh Doanh cho lắm.
"Có phải là ngươi có chuyện buồn lòng gì hay không! Có chuyện gì thì nói với ta al Ta bây giờ là một người đàn ông tốt xấu gì cũng có thể kiếm được bốn phiếu lương thực trong một ngày, có chuyện gì ta cũng có thể gánh!"
Tôn Vĩ Quang cười lớn mở miệng nói.
Nói đến đây hắn cũng có chút không thể tin được, hắn trước đây lúc ở cùng với Hàn Nhị, mỗi ngày hắn kiếm được một phiếu lương thực đã rất miễn cưỡng, trên cơ bản đều dựa vào sự cứu tế đến từ Hàn Nhị, nhưng bây giờ khi ở cùng với Âu Doanh Doanh, hắn thông qua làm việc nặng nhọc cũng có thể kiếm được bốn phiếu lương thực!
"Doanh Doanh?”
Thấy Âu Doanh Doanh không nói lời nào, Tôn Vĩ Quang cảm thấy kỳ lạ, hắn bước nhanh tới, đỡ lấy bả vai Âu Doanh Doanh. "Doanh Doanh ngươi làm sao - al
Âu Doanh Doanh ngẩng đầu lên, một đôi mắt trắng dã, trên mặt xuất hiện mạch máu màu đen trải rộng khuôn mặt dữ tợn
Tôn Vĩ Quang giật nảy cả mình, đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Zombie? Ngươi, ngươi làm sao!"
Xoát ——
"Ôi ôi..."
Âu Doanh Doanh lập tức đưa tay, mắt thấy sắp bắt được cánh tay của Tôn Vĩ Quang, Tôn Vĩ Quang dùng cả tay chân vội vàng lui lại.
Soạt ——
Ngay thời điểm Âu Doanh Doanh sắp bắt được Tôn Vĩ Quang, thân hình nó đột nhiên dừng lại, sau đó vung tay điên cuông, móng tay của nó cách chân Tôn Vĩ Quang chỉ có khoảng cách 10 cm, nhưng làm sao cũng không tới được.
Lúc này Tôn Vĩ Quang mới phát hiện, trên người Âu Doanh Doanh vậy mà bị một sợi xích sắt trói lại, trói cô vào gốc cây!
Tôn Vĩ Quang qua hoảng sợ ban đầu, cũng có chút kịp phản ứng.
Âu Doanh Doanh đây là bị hại!
Ai, đến cùng là ail
Tôn Vĩ Quang bối rối nhìn xung quanh, ngoài trừ cây cối ra thì không có bất kỳ cái bóng của người nào khác, nhưng hắn cảm giác những cây cối này đều là bóng người!
"Đúng rồi, thuốc ức chết Doanh Doanh, ngươi chờ ta, ta đi lấy thuốc ức chế cho ngươi!"
Tôn Vĩ Quang đứng lên là chạy. ...
Vương Đào đang rèn luyện như thường ngày, mỗi khi trời tối đều sẽ kiên trì rèn luyện một lúc.
Lúc này, trong bộ đàm đặt ở bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh dồn dập.
"Ủy viên Vương! Trong căn cứ xuất hiện zombie! Nhanh tới dưới tòa nhà ký túc xá sinh viên!"
Nghe được lời này, Vương Đào không nói hai lời, lập tức mặc trang bị Trùng Phong.
"Chị dâu, ngươi ở nhà đừng đi ra ngoài, trong căn cứ xuất hiện zombiel"
"A? Được! Ngươi cẩn thận!" Đinh Vũ Cầm lập tức có chút lo lắng mà cầm lấy một chiếc rìu chữa cháy, nhưng cô cũng không nói mình đi cùng Vương Đào, cô biết mình vẫn còn là vướng víu, loại thời điểm này vẫn là không thêm phiền mới tốt.
Vương Đào nhanh chóng lên xe, một lát sau thì đi tới dưới tòa nhà ký túc xá sinh viên.
Vệ Chấn Quốc, Hướng Hồng Bân cùng với những Ủy viên khác đều đã đến, mấy người còn không kịp mặc quần áo đàng hoàng, rõ ràng bọn họ đều đã ngủ rồi.
"Chuyện gì xảy ra?"
Vệ Chấn Quốc nghiêm nghị hỏi.
"Là Tôn Vĩ Quang tới xin thuốc ức chế, nhân viên làm việc trước đó còn tưởng rằng hắn bị lây nhiễm, nhưng hắn nói là trong lùm cây có người bị lây nhiễm, mà nhân viên làm việc đi tới nhìn một chút, người kia đã biến thành zombie, thuốc ức chế cũng không có tác dụng!"
Nhâm Kiệt vội vàng giải thích.
"Zombie ở đâu? Có nhân viên nào thương vong hay không?”
"Ở trong lùm cây, bị dây xích sắt buộc lại, tạm thời không có nhân viên nào bị thương!"
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin zombie đã được kiểm soát và không có thương vong.