Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 337 - Chương 337: Vu Oan

Chương 337: Vu oan Chương 337: Vu oanChương 337: Vu oan

Nhìn thấy bóng lưng cô đơn rời đi của đối phương, Giang Thi Tuyết hơi nghi hoặc một chút.

"Hắn muốn đi báo thù sao? Nhưng ta không cảm nhận được sát khí."

"Không phải, hắn không phải là đi báo thù mà hắn chính là muốn đi về nhà."

Vương Đào giải thích.

"Người ta hại hắn như vậy, tại sao hắn lại không đi báo thù? Không phải nên giết sạch toàn bộ những người kia sao?”

Giang Thi Tuyết có chút không hiểu mà hỏi.

"... Không đến mức giết sạch toàn bộ, dù sao có rất nhiều người không tham dự vào hành động lần này, tìm kẻ cầm đầu là được rồi, tuy nhiên mỗi người lại có lựa chọn khác nhau, chúng ta không cần phải để ý đến, tôn trọng vận mệnh người khác là đủ rồi."

"A - 中

Cũng không biết Giang Thi Tuyết nghe vào có hiểu cái gì không, chỉ thấy cái đầu nhỏ gật một cái.

"Đi thôi, chúng ta tiếp tục tìm kiếm tung tích của những con Zombie cấp 3 kia, thuận tiện xem có Zombie cấp 2 hoặc là Zombie tỉnh anh cấp 1 hay không, nếu như ngươi gặp được thì đứng có giết chết hẳn mà để cho ta tới kết thúc."

Vương Đào còn thiếu 410 máu thì đạt tới 10000 máu, hắn muốn biết vào thời điểm hắn đạt được 10000 máu sẽ có biến hóa gì hay không.

"Được rồi ca ca-"...

Từ Tiểu Quân trở lại bên ngoài doanh trại Ngư Loan có phần suy sụp.

Sau khi những người đứng canh ở bên ngoài nhìn thấy Từ Tiểu Quân thì lập tức giống như gặp phải quỷ vậy.

"Ngươi, ngươi không chết!"

Trong đó có một người vô thức mở miệng nói.

Lời này khiến Từ Tiểu Quân có hơi nhíu mày, làm sao cảm giác giống như đang trù hắn chết vậy?

Tuy nhiên Từ Tiểu Quân cũng không để ý tới những lời này, hắn mở miệng nói lời rất lịch sự:

"Ta không chết, ta vê rồi, phiên phức mở cửa giúp, cảm ơn."

Từ Tiểu Quân cao hai mét, thân thể khôi ngô, vượt xa người thường, phần lớn người đứng ở trước mặt Từ Tiểu Quân giống như những chú lùn vậy.

Tuy nhiên, Từ Tiểu Quân trước đây lúc nói chuyện thường lắp bắp cộng thêm hắn có nụ cười giản dị và chân thành nên mọi người không sợ hắn.

Thầm chí rất nhiều người còn ở trước mặt trêu chọc hắn, dù sao tính cách của mập mạp rất tốt, được tất cả mọi người trong toàn bộ doanh trại công nhận.

Nhưng bây giờ, Từ Tiểu Quân nói chuyện không còn lắp bắp nữa, nụ cười giản dị và chân thành trên mặt cũng biến mất, trên cánh tay có một số vết thương, trên thắt lưng treo một chiếc rìu dính đầy máu đen...

Điều này làm cho hai người đứng canh áp lực như núi!

Cảm giác áp bách của Từ Tiểu Quân hiện tại là quá mạnh, anh nhìn kẻ đó sợ hãi al

"Ngươi, ngươi chờ một chút, ta, ta phải đi thông báo trước một chút!"

Từ Tiểu Quân không còn nói lắp bắp nữa, nhưng người này lại có hơi lắp bắp.

"Được."

Từ Tiểu Quân cũng không hỏi tại sao, hắn không phải một người thích hỏi tại sao, sau khi hắn lên tiếng thì bình tĩnh đứng chờ ở chỗ này.

Người đứng canh gác kia chạy vào trong doanh trại, trên đường còn ngã một phát, có vẻ hơi hoảng hốt mà chạy bừa.

Người đứng canh gác còn lại thì một mặt cảnh giác và đề phòng mà nhìn vào Từ Tiểu Quân, tay của hắn hậm chí còn đặt vào trên trường mâu tự chế bên cạnh.

Giống như người đứng trước mặt hắn không phải là thủ hộ thần của doanh trại bọn họ mà là một con Zombie đáng sợ.

Từ Tiểu Quân hơi nghi hoặc một chút, không rõ vì sao người này lại cảnh giác với chính mình như vậy, hắn cũng không có bị lây nhiễm virus zombie mà?

Tuy nhiên Từ Tiểu Quân cũng không nhiều lời, hắn vốn không phải người thích nói chuyện, sau khi trải quan chuyện lần này thì hắn càng không thích nói chuyện.

Mà hắn lại không nói lời nào thì người đứng canh này lại càng có áp lực lớn hơn, thậm chí trên đầu còn toát mồ hôi lạnh.

Không biết là qua một phút hay là mười phút hay là càng lâu hơn ... trong doanh trại cuối cùng cũng có người đi ra, không phải ít người mà là cả một đám người, giống như toàn bộ người trong doanh trại đều ra vậy.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, trên mặt Từ Tiểu Quân khó lộ ra nụ cười tươi, những người này đều là tới đón tiếp hắn ... phải không?

"Ngươi vậy mà không chết? Ngươi còn mặt mũi trở về saol"

"Sao ngươi không đi chết đi a! Ngươi hại chết nhiều người chúng ta như vậy còn chưa đủ sao, ngươi trở vê là muốn hại chết hết chúng ta sao?"

"Lão công ta cũng đã chết, ngươi vẫn còn sống? Tại sao ngươi không chết!"

"Lữ lão đại cũng bị ngươi hại chết! Cho dù ngươi còn sống thì ngươi cũng là kẻ tham sống sợ chết! Ngươi làm sao lại dám trở về một cách quang minh chính đại như vậy at" "Ngươi là muốn hại chết hết doanh trại này của chúng ta sao?!"

Nghe mọi người luôn mồm năm miệng mười nói, Từ Tiểu Quân có hơi choáng, đầu hắn có hơi không loát kịp.

Lúc này, Dư Vĩ đi ở đằng trước một mặt thống hận mà mở miệng nói:

"Từ Tiểu Quân, ta không nghĩ tới ngươi vậy mà còn sống, nhưng ngươi còn sống còn chưa tính, làm sao mà ngươi còn mặt mũi trở về đây? Nếu như không phải bởi vì ngươi, chúng ta cũng sẽ không chết nhiều người như vậy, Lữ lão đại cũng sẽ không chết! Ngươi nói đi, làm sao mà ngươi còn mặt mũi trở về!"

"Bởi vì ta mà chết nhiều người?"

Từ Tiểu Quân lúc này mới nghe hiểu, nhưng hắn vẫn một mặt không hiểu.

Nhiều người chết thì có liên quan gì tới hắn a?

Nếu thực sự muốn nói có liên quan tới ai mà nói vậy thì chỉ có liên quan với Lữ lão đại.

Bởi vì mệnh lệnh là Lữ lão đại hạ xuống, hai người đi xuống đầu tiên rõ ràng không có tiếng động gì, nhưng Lữ lão đại lại cảm thấy không có vấn đề gì, tất cả mọi người rất tin tưởng vào giác quan thứ sáu của Lữ lão đại, kết quả lại đưa tới tương vong to lớn như vậy...

Chuyện này thì liên quan gì với Từ Tiểu Quân a, nếu như không phải là người bọc hậu, đoán chừng không có một người nào có thể còn sống để mà trở về ...

"Ta...

Thấy Từ Tiểu Quân giống như muốn nói chuyện gì đó, Điền Bằng bên cạnh lập tức mở miệng lớn tiếng cắt ngang.

"Từ Tiểu Quân, ngươi muốn phản bác chuyện này không liên quan gì tới ngươi sao? Đều là Lữ lão đại sai sao? Ha ha, ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ tin ngươi sao? Ngươi cảm thấy Lữ lão đại hy sinh là có thể không có chứng cứ đúng không? Nhưng ngươi không nghĩ tới, chúng ta đều còn sống! Ngươi muốn bắt chúng ta cho zombie ăn, để cho chính ngươi chạy thoát thân sao? Đáng tiếc, chúng ta phúc lớn mạng lớn còn sống!"

Không phải chứ, chính mình bắt bọn họ đi cho zombie ăn để cho mình còn sống sao?

CPU (Ám chỉ đầu óc) Từ Tiểu Quân gần như bốc cháy, rõ ràng là vì chính mình đã giữ cho đồng đội của mình sống sót với niềm tin rằng mình sẽ chết, phải không?

Từ Tiểu Quân là một người không giỏi trong việc nói chuyện, hắn tổ chức ngôn ngữ, nghĩ xem nên giải thích thế nào.

Nhưng sự im lặng của hắn khiến mọi người cho rằng hắn đã thừa nhận điều đó.
Bình Luận (0)
Comment