Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 362 - Chương 362: Không Có ... Ngươi

Chương 362: Không có ... ngươi Chương 362: Không có ... ngươiChương 362: Không có ... ngươi

dừng xe lại, ta đi tìm ngươi!

"Không phải ta đã đưa cho ngươi sách hướng dẫn sao! Tất cả đều có trong sách hướng dẫn, ngay ở tráng thứ chín, chẳng lẽ ngươi không đọc sao?”

Vương Đào hỏi ngược lại.

Hắn đúng là không phải cố ý, hắn cho rằng Dương Trường Hồng thấy được, lúc đó hắn còn đang nghĩ, Dương Trường Hồng dùng biện pháp nào để giải quyết vấn đề về nguồn điện, kết quả cô ta không đọc đến?

"... Được rồi! Vậy ta sẽ nghiên cứu nó cẩn thận.

Dương Trường Hồng ngược lại không đến nỗi hối hận, dù sao đây cũng đúng là đồ tốt, hơn nữa cô còn chiếm được 10 ống thuốc ức chế, nhưng hạn chế về nguồn năng lượng này quá lớn, cô cần phải nghĩ một chút biện pháp xem nên giải quyết như thế nào.

Dương Trường Hồng đang định ngắn liên lạc, nhưng Vương Đào vừa đúng có một số việc muốn hỏi Dương Trường Hồng, hắn mở miệng hỏi: "Sau khi tận thế đến ta không có đi xa nhà, ngươi có thể nói cho ta biết một số tình huống mà ngươi nhìn thấy không?"

"Được...

Dương Trường Hồng cũng không có giấm giếm, đại khái nói hết tình huống mà cô thấy được trên đường đi ra.

Sau khi nghe xong lời kể của cô, Vương Đào có hơi thổn thức.

Không ngoài sự dự liệu của hắn, tình huống ở những nơi khác cũng đều rất tồi tệ.

Mặc dù đã hơn bốn tháng kể từ ngày tận thế buông xuống nhưng những người sống sót vẫn đang trong giai đoạn sinh tôn khó khăn, việc có thể thành lập một doanh trại sống sót nhỏ đã là điều rất ấn tượng rồi.

Cô ta đã thấy được một số căn cứ cỡ lớn của người sống sót, một trong số đó là căn cứ do chính phủ tổ chức trước đây, nhưng những căn cứ này đều đã tan rồi.

Từ lời nói của cô có thể nghe được, cô đã dẫn dắt rất nhiều người sống du mục như vậy trong tận thế, cũng không phải là cô thích như vậy mà là cô không còn cách nào khác. Mục tiêu lần này của cô là căn cứ người sống sót cỡ lớn ở thành phố Tử Kinh, nếu như thành phố Tử Kinh còn có căn cứ này, đồng thời cũng không tệ lắm vậy cô có thể sẽ kết thúc kiếp sống lang thang của chính mình.

Về phần zombie gì đó cô tự nhiên cũng gặp phải rất nhiêu, có một số loại zombie Vương Đào chưa từng gặp.

Nhưng cô lại chưa từng gặp quái vật bí ẩn, cô cũng không bắt gặp được cuốn sách minh họa bên trong hòm tiếp tế, cho nên cô cũng không biết nơi hoang dã lại có nguy hiểm lớn đến như vậy.

"Sách minh họa quái vật? Đó là cái gì?"

Nghe thấy chỗ này, Dương Trường Hồng đột nhiên hỏi.

"Chính là tài liệu bên trong hòm tiếp tế a, các ngươi không thấy trong hòm tiếp tế sao?"

Vương Đào có hơi kỳ quái.

"Không có ... ngươi dừng xe lại, ta đi tìm ngươi!"

Dương Trường Hồng quả quyết kêu dừng đội xe, sau đó cô ta xuống xe chui vào trong xe của Vương Đào.

Nhiều người sống sót chợt thấy đau lòng khi chứng kiến cảnh tượng này.

"Xong, không phải lão bản thực sự thích người đó chứ ... thật đau lòng mal

Dương Trường Hồng tự nhiên cũng không biết thủ hạ của mình đang nghĩ tới vấn đề xấu xa nào, sau khi cô lên xe thì vội vàng hỏi:

"Cuốn sách minh họa quái vật là như thế nào? Có thể cho ta xem một chút được không?”

"Không thành vấn đề."

Vương Đào lập tức lấy cuốn sách minh họa ra đưa cho Dương Trường Hồng.

Đều nói đàn ông nghiêm túc là mê người nhất, thật ra thì phụ nữ cũng giống như vậy.

Mặc dù sống lang thang trong tận thế lâu như vậy khiến làn da Dương Trường Hồng trở nên tương đối thô ráp, nhưng nét mặt của cô ấy rất xinh đẹp với khuôn mặt trứng ngỗng, sống mũi cao, mắt to, miệng nhỏ ... tỉ lệ tổng thể cũng rất cân đối, cô ấy có thể được coi là một người đẹp theo nghĩa tiêu chuẩn.

Đặc biệt là khi cô nhìn vào cuốn sách minh họa, cách lông mày hơi nhíu lại khiến cô trông rất mê người ...

Vương Đào vội vàng nhìn đi chỗ khác.

"Xoa, lâu lắm rồi không có bổ sung máu với chị dâu, có hơi nhớ..."

Hắn lắc đầu, trong lòng có hơi bất đắc dĩ.

Tục ngữ nói, phục vụ trong quân đội ba năm, lợn nái cạnh tranh với Điêu Thuyền, càng đừng nhắc tới Dương Trường Hồng cũng không phải lợn nái mà là người đẹp tiêu chuẩn, trong đầu hắn có chút suy nghĩ của một người đàn ông bình thường nên có cũng là chuyện bình thường.

Đương nhiên, bên cạnh Vương Đào không phải không có phụ nữ, Giang Thi Tuyết cũng đủ để miểu sát vô số người con gái khác, hơn nữa còn rất nghe lời Vương Đào.

Muốn nói trong đầu Vương Đào không có chút ý nghĩ với Giang Thi Tuyết thì đó là chuyện không thể nào, hiện tại tận thế đến đã được mấy tháng rồi, không có người nào sẽ dựa theo tiêu chuẩn đạo đức trong thời kỳ hòa bình để mà thúc ép mình, hơn nữa Giang Thi Tuyết đã 19 tuổi, mà hắn là 26 tuổi, này dù là ở trong thời kỳ hòa bình thì cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng Giang Thi Tuyết không giống với những người khác, cô ta ở vào trạng thái nửa người nửa zombie, thân thể của cô không khác mấy so với zombie, Vương Đào cũng không dám làm ra hành động quá phận nào, không phải vậy nhỡ đâu lây nhiễm vậy khóc cũng không có chỗ để mà khóc...

Thời điểm trong đầu đang suy nghĩ miên man, Vương Đào đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Hắn quay đầu lại thì thấy đôi mắt to trong trẻo kia của Giang Thi Tuyết.

"Khục..."

Vương Đào có chút không thoải mái, hắn vuốt tóc Giang Thi Tuyết để che giấu chút không thoải mái đó của mình, kiểu tóc của Giang Thi Tuyết hôm nay là tóc đuôi ngựa đôi, này tự nhiên là Vương Đào buộc cho cô, chủ yếu là Vương Đào không biết làm kiểm tóc khác, tóc đuôi ngựa tương đối đơn giản, Giang Thi Tuyết mỗi ngày không phải là đuôi ngựa đôi thì là đuôi ngựa...

Cảm nhận được một bàn tay to lớn đặt trên đầu mình, Giang Thi Tuyết lập tức hơi nheo mắt lại, gióng như mèo con vậy, dùng đầu cọ xát vào trong lòng bàn tay của Vương Đào.

Lúc này, Dương Trường Hồng đột nhiên kinh hô một tiếng, thu hút sự chú ý của Vương Đào.

'A? Hóa ra những con Dạ Ma này lại sợ tia cực tím! Đáng chết!"

Khả năng cảm thấy mình có hơi thất thố, Dương Trường Hồng lại giải thích với Vương Đào một chút.

"Tối ngày hôm trước, chúng ta gặp phải một con Dạ Ma, lúc đó ta đang ngủ, những người khác không rõ đây là Zombie đẳng cấp nào, còn tưởng rằng là Zombie cấp 2... kết quả chúng ta chết mất ba người! Nếu không có xe, đoán chừng chúng ta đã chết hết..."

Vương Đào nhún nhún vai, với thực lực của đám người này mà gặp phải Dạ Ma thì quả thực không khác gì việc dâng tặng đồ ăn.

Sau đó Dương Trường Hồng thở dài một tiếng rồi lại tiếp tục xem sách.

“Quái vật nơi hoang dã... tê!”

Đọc đến đây, cô ta đột nhiên cảm thấy vận may của chính mình giống như còn rất tốt? Cho tới bây giờ cô còn chưa gặp phải loại quái vật này, trước ngày hôm nay, cô đều cho rằng ban đêm là an toàn nhất, thậm chí cô còn nghĩ, nếu như không tìm được căn cứ thích hợp nào, vậy sau này thu thập nhiều vật tư một chút đi tới nơi hoang dã không có người ở xây dựng một cái doanh trại, tự cung tự cấp.

Nhưng hiện tại xem ra, ý nghĩ này với việc muốn đi chết không có gì khác nhau...
Bình Luận (0)
Comment