Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 384 - Chương 384: Thượng Tá La Quốc Trung

Chương 384: Thượng tá La Quốc Trung Chương 384: Thượng tá La Quốc TrungChương 384: Thượng tá La Quốc Trung

Dựa theo lý thuyết mà nói thì chắc là được, dù sao đây là bộ đàm công suất lớn của quân đội, hơn nữa còn đến từ căn cứ quân sự Vũ Dương...

Vương Đào bắt đầu điều chỉnh dựa theo nội dung trong trí nhớ, chẳng mấy chốc, chẳng mấy chốc, bộ đàm đã chỉnh xong.

"Có ai có thể nhận được không, ta là Vương Đào người sống sót!"

"Có ai có thể nhận được không, ta là người sống sót Vương Đào!"

"Tư tư... Tư tư...

Vương Đào hô lên vài tiếng với bộ đàm, phản ứng duy nhất hắn nhận lại được là một tràng tiếng dòng điện.

Hắn cũng không có thất vọng, tiếp tục thử nghiệm.

"Máy bay sắp tới!"

Bộ đàm bên trong xe vang lên tiếng của Dương Trường Hồng. Vương Đào ngẩng đầu, thông qua cửa sổ ở nóc xe có thể nhìn thấy, một chiếc máy bay sắp bay qua vùng trời trên đầu mọi người.

"Còn chưa thả hòm tiếp tế..."

Trong lòng mọi người đều đang cầu thần bái phật hy vọng máy bay sớm thả hòm tiếp tế.

Tuy nhiên lời cầu khẩn của bọn họ hiển nhiên vô dụng đối với máy bay, mắt thấy máy bay sắp vượt qua bọn họ, tất cả mọi người đều là một mặt bất đắc dĩ, Dương Trường Hồng cũng có hơi thất lạc.

Lúc này nếu như có thể thả hòm tiếp tế là tốt nhất, bọn họ chẳng mấy chốc là có thể nhặt được, nhưng nếu như máy bay không thả hòm tiếp tế, vậy bọn họ thật phải đuổi theo máy bay, khi đó thì có thể sẽ xuất hiện tình huống bị nhặt mất hòm tiếp tế giống như Vương Đào nhặt trước đó.

Đương nhiên, này thì ít nhất vẫn còn một chút hy vọng, tình huống xấu nhất là máy bay không thả hòm tiếp tế, hoặc là đã thả dù trước đó rồi ... vậy chính là một trận cao hứng hụt.

Lúc này, Vương Đào đang ở trên xe. Vương Đào vừa nhìn máy bay trên trời, vừa liên tục sử dụng bộ đàm.

Vị trí hiện tại của hắn chắc là khoảng cách bộ đàm gân với máy bay nhất, nếu như chờ máy bay bay qua, vậy chính là ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.

"Có ai nhận được tín hiệu không, ta là Vương Đào người sống sót! Ta ở ngay bên dưới các ngươi!"

"Có ai nhận được tín hiệu không, ta là Vương Đào người sống sót! Ta ở ngay bên dưới các ngươi!"

Sau khi liên tục gửi đi mấy tin, Vương Đào dừng lại một chút, để xem có trả lời hay không, bộ đàm không thể cùng lúc nói và nghe, cho nên sau khi nói xong cần phải dừng lại một chút để xem đối phương nói cái gì.

"Tư tư... Tư tư...'

Vẫn như cũ là tiếng dòng điện.

Mắt thấy máy bay sắp bay qua đỉnh đầu, thời điểm Vương Đào cho rằng không có hy vọng, đột nhiên -

"Tư tư... xin chào ngươi ... người sống sót... Tư tư..."

Vương Đào đang dựa lưng vào ghế ngồi đột nhiên ngồi thẳng lưng lên.

Có trả lời!

Hắn nhìn về phía Giang Thi Tuyết bên cạnh, Giang Thi Tuyết gật đầu với vẻ mặt thành thật.

"Ca ca, có người nói chuyện."

Quả nhiên, không phải là ảo giác!

Vương Đào lập tức nhấn xuống nút nói.

"Ta tên là Vương Đào, xin hỏi xưng hô như thế nào!"

"Tư tư... ta tên ... tư tư ... La Quốc Trung... quân hàm... Thượng tá..."

Có thể là do tín hiệu không tốt lắm, cảm thấy đối phương nói chuyện rất chậm, thiếu đi một vài nội dung, âm thanh cũng hơi rè rè, nhưng tốt xấu gì có thể nghe rõ tất cả các từ khóa.

Đã có thể nói chuyện, vậy Vương Đào lập tức mặt dạn mày dày bắt đầu đòi hỏi.

"Thượng tá La Quốc Trung, có thể cho chúng ta một số hòm tiếp tế không! Chúng ta là một đám người sống sót ở ngay bên dưới máy bay của ngươi! Cảm ơn!"

"Tư tư ... người sống sót ... bên dưới ... tư tư ... chờ một lát..."

"Hả? Đây là đồng ý sao?"

Vương Đào cũng chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới đối phương lại đồng ý thật!

Hắn lập tức dùng bộ đàm của xe tải, mở miệng nói với tất cả mọi người trong đoàn Xe:

"Tất cả mọi người chú ý! Sắp thả hòm tiếp tết"

"Tất cả mọi người chú ý! Sắp thả hòm tiếp tết"

"Tất cả mọi người chú ý! Sắp thả hòm tiếp tết"

"Hả?"

Tất cả mọi người có hơi choáng, máy bay này không thả bất cứ hòm tiếp tế nào trên đường đi, mắt thấy sắp rời khỏi đây, tất cả mọi người đã không còn ôm lấy hy vọng, lúc này thả hòm tiếp tế? Hơn nữa đây không phải quan trọng, quan trọng là làm sao Vương Đào lại biết được? Cái này cũng có thể phán đoán được sao? Tuy nhiên còn không đợi mọi người nghĩ nhiều đã thấy một chấm đen nhỏ đột nhiên rơi ra từ phần hông của máy bay.

Sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba ... liên lục xuất hiện năm cái chấm đen nhỏi

"Thả hòm tiếp tế! Đúng là thả hòm tiếp tết"

Mọi người hoàn toàn trợn tròn mắt, thật đúng là để cho Vương Đào đoán đúng rồi? Dị Năng giả cấp hai khủng bố đến như vậy sao?

"Nhanh! Những người khác hai xe một tổ, ta và Vương Đào mỗi người một tổ đi nhặt hòm tiếp tết"

Dương Trường Hồng mặc dù cũng rất ngạc nhiên, nhưng chẳng mấy chốc đã chia nhiệm vụ cho mọi người, tổng cộng có năm hòm tiếp tế, bọn họ có tám xe, chia làm năm tổ.

Mặc dù máy bay liên tục thả năm hòm tiếp tế, nhưng tốc độ bay của máy bay quá nhanh, năm hòm tiếp tế này được thả xuống là có khoảng cách xa nhau, vì hiệu suất, tự nhiên phải chia tổ ra đi nhặt mới tương đối phù hợp. Sau khi phân chia nhiệm vụ xong, bảy chiếc xe lập tức tản ra, đều chạy về phía phương hướng hòm tiếp tế mà mình chọn.

Về phần xe của Vương Đào vẫn còn tiếp tục chạy ở phía trước, bởi vì hắn đi nhặt hòm tiếp tế được thả cuối cùng cũng là nơi cách xa mọi người nhất.

Đương nhiên, Vương Đào cũng muốn nói chuyện nhiều hơn với người trên máy bay một chút.

"La thượng tá, chính phủ bây giờ còn có quân đội không? Tình hình khắp cả nước hiện nay thế nào? Tình hình căn cứ quân sự của ngươi thế nào rồi? Ta muốn xin tị nạn tại căn cứ quân sự của ngươi, có được không?"

Vương Đào nhanh chóng hỏi ra những chuyện mình muốn hỏi.

Nếu không phải hoàn cảnh hiện tại không phù hợp, gần đây không có sân bay, Vương Đào cũng muốn nói để vị La thượng tá này cho máy bay hạ cánh một chút chở hắn đi theo một đoạn đường - tuy rằng ý nghĩ này có hơi mơ tưởng hão huyền, nhưng tóm lại vẫn có một chút khả năng.

Sợ đối phương nghe không rõ, Vương Đào lại lặp đi lặp lại lời này mấy lần. Một lát sau lại có giọng nói truyền đến.

"Tư tư ... căn cứ chúng ta... an toàn ... không an toàn ... chúng ta ... cung cấp nơi trú ẩn ... ngươi đừng tới ... tư tư..."

"Ừm2"

Nghe được đoạn văn này, Vương Đào nhíu mày.

Làm sao mà đoạn thì an toàn đoạn thì không an toàn, đoạn thì cung cấp nơi trú ẩn đoạn lại ngươi đừng tới là sao ta?

Đây không phải là không nhất quán sao?

Có khả năng là do tín hiệu không tốt, dẫn tới có một số lời không truyền tới, hơn nữa còn là một số lời quan trọng ... điều này làm cho hắn có hơi nhức cả trứng.

Mắt thấy máy bay sắp rời xa chính mình, Vương Đào lại vội vàng nói:

"Thượng tá La Quốc Trung, ta tên Vương Đào! Ta sẽ đi tới căn cứ của các ngươi! Hy vọng lần sau có thể gặp được ngươi!"

Hắn phải để cho đối phương nhớ kỹ tên của hắn, ít nhất làm cái nghe quen tên trước.
Bình Luận (0)
Comment