Chương 411: Cô ta đang lừa chúng ta?
Chương 411: Cô ta đang lừa chúng ta?Chương 411: Cô ta đang lừa chúng ta?
Hai người lặng lẽ trở ve trung tâm mua sắm, sau đó Vương Đào nói ra phát hiện của mình đối với Từ Tiểu Quân và Giang Thi Tuyết.
"Người phụ nữ tên Nhiếp Tư Nghiên kia nói bọn họ có tổng cộng 11 người, tất cả đều ở trên tâng 10 của khách sạn Hào Thần, cũng chính là tâng cao nhất, tâng dưới đều là côn đồ, lối đi lên tâng cao nhất đã được bọn họ phá hủy, đám côn đồ không thể đi lên, nhưng ta vừa mới cảm nhận một chút, tầng cao nhất chỉ xuất hiện động tĩnh của một người, hơn nữa người này còn xuống tầng rồi sau đó lại lên tâng..."
Vương Đào nói tới rất rõ ràng, không cần biết là kẻ ngốc hay là kẻ toàn thân cơ bắp đều nghe hiểu.
“Cô ta đang lừa chúng tai"
Từ Tiểu Quân có hơi tức giận.
Lúc đó hắn nghe được tiếng cầu cứu, phản ứng đầu tiên chính là muốn đi cứu người, hắn cảm thấy tất cả mọi người sống sót trong tận thế cần phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng.
Nhưng bây giờ, thế hắn mới biết, giúp đỡ cho nhau khả năng chỉ là mông muốn đơn phương từ hắn ... hắn là toàn thân cơ bắp nhưng hắn không ngốc, loại tình huống này là cố ý lừa bọn họ, vậy chắc chắn không phải là một chuyện tốt!
Giang Thi Tuyết không nói gì, thậm chí không có bất kỳ cảm xúc tức giận nào, cô ta cũng không để ý tới những người khác, cô ta chỉ nhìn vào Vương Đào, chờ Vương Đào phân phó.
"Đám người này rõ ràng không có lòng tốt nào, vậy chúng ta cũng không cần phải khách khí, vừa đúng chúng ta cũng cần tìm hiểu một số tình huống nơi này ... đợi lát nữa mà đi, ta thử xem một chút có cơ hội bắt được cô ta hay không!"
Vương Đào cầm bộ đàm tới. ...
Khách sạn Hào Thần.
Nhiếp Tư Nghiên mặt đen lên nhìn vào đầu trọc.
"Kiểm tra hết chưa?"
Đầu trọc vội vàng trả lời: "Nhiếp tỷ yên tâm, ta đã kiểm tra rồi, khách sạn cực kỳ an toàn! Động tĩnh cso thể là do một số zombie bên ngoài tạo ra ... những con zombie này quấy ray giấc ngủ của Nhiếp tỷ thực sự đáng chết al
"Cút đi."
Nhiếp Tư Nghiên không chịu được phất phất tay.
"Rõ!"
Đâu trọc lập tức khom lưng lui ra ngoài, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhiếp Tư Nghiên đứng dậy nhìn vào ánh sao bên ngoài cửa sổ, cô có chút bực bội.
Cô đã có vài ngày không làm được gì, hôm nay thật vất vả mới gặp phải người, kết quả nói mấy câu xong thì không nói gì nữa, đối phương cũng không có đi tới cửa hàng tiện lợi...
Ban đầu giấc ngủ của cô may ngày nay không được tốt lắm, một số động tĩnh vừa mới xảy ra bên trong khách sạn dẫn đến cô ta hiện tại cũng không cách nào ngủ.
"Nếu như ngươi không mắc mưu thì không tính, nếu như ngươi bị lừa rồi thì xem ta sẽ tra tấn ngươi như thế nào ..." Trên mặt Nhiếp Tu Nghiên nổi lên vẻ tàn nhẫn.
“Tư tư ... Uy, ngươi còn đó chứ... tư tư..."
Đột nhiên, bộ đàm bên cạnh cô vang lên.
Âm thanh này khiến Nhiếp Tư Nghiên giật nảy mình, tuy nhiên sau khi nghe được giọng nói quen thuộc trong đó, cô lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Sau đó cô ta lại hắng giọng một cái.
"Đại ca, chừng nào thì ngươi tới al Những tên lưu manh kia còn đang một mực uy hiếp chúng ta, chúng ta sắp không ngăn được nữa rồi! Ô ô...
"Ngươi chờ một lát, ta sắp tới cứu ngươi rồi!"
Giọng nói của Vương Đào tỏ ra anh dũng mà kiên quyết.
"Vậy thật rất cảm ơn ngươi, ngươi thật đúng là một người tốt -' Nhiếp Tư Nguyên đang muốn nói mấy câu cảm tạ tử tế, nhưng đột nhiên cô ngây ngẩn cả người lại, dùng một giọng nói có chút kỳ quái nói: "Ngươi nói là, ngươi sẽ tới lúc này, là nửa đêm sao?"
"Đúng! Các ngươi chờ đó là được rồi, khoảng nửa giờ sau sẽ tới, rất nhanh thôi!" "Được! Cảm ơn! Ta phải nói tin tức tốt này cho bọn họi"
Nhiếp Tư Nghiên vội vàng cầm lấy một chiếc bộ đàm khác.
"Tất cả chú ý! Con mồi sắp tới! Các ngươi đều đi tới cửa hàng tiện lợi và cửa hàng trà sữa nấp kỹ cho ta! Nhanh nhanh nhanh!"
Rất nhiều thủ hạ của cô còn đang đi ngủ đây, nghe được tin tức này đều hơi trợn mắt lên.
"A2? Hiện tại đi qua ... chuyện này, hôm nay còn chưa có sáng a?”
"Nhiếp tỷ ngươi có chắc không, không phải ta nghi ngờ ý tứ của ngươi, nhưng..."
"Ban đêm thực sự rất nguy hiểm a..."
Nghe thấy lời phàn nàn của thủ hạ, Nhiếp Tư Nghiên sắc mặt tối sầm lại.
"Đừng nói nhảm, nhanh lên! Nếu như ta phát hiện ai không làm việc, vậy hậu quả các ngươi biết là như thế nào rồi!"
Nghe được giọng nói uy hiếp âm trầm của Nhiếp Tư Nghiên, mọi người đều phát lạnh, bọn họ không dám phản kháng, lập tức đi làm việc. "Ai, cẩn thận một chút đi, hy vọng đừng gặp phải Dạ Ma..."
Sau khi Nhiếp Tư Nghiên sắp xếp thủ hạ xong xuôi, trong khách sạn này chỉ còn lại có cô và ba tên thủ hạ trực đêm.
"Thật đúng là ngủ xuẩn a, hơn nửa đêm mới chạy tới! Tuy nhiên vừa đúng, người ngu xuẩn như vậy thì không nên sống trên đời làm gì...'
Nhiếp Tư Nghiên cắn răng nói.
Dù sao ngủ cũng không ngon, cô quyết định hôm nay không ngủ, chờ đợi thuộc hạ báo tin tốt.
Thế là, nửa giờ sau.
Nhiếp Tư Nghiên nhìn vào hai chiếc bộ đàm của chính mình, có hơi nhíu mày.
Người sống sót kia từ sau lần liên hệ với cô vào nửa giờ trước đó đến giờ không có liên hệ gì nữa, cô ta chủ động liên hệ nhưng luôn không liên hệ được đối phương.
Một bộ đàm khác của cô cũng tương tự không có tin tức gì, nói rõ thủ hạ của cô cũng không phát hiện ra người nào ...
Nhiếp Tư Nghiên có chút bực bội cầm lấy chiếc bộ đàm thứ hai. "Tình huống bên các ngươi như thế nào rồi?"
"Báo cáo Nhiếp tỷ, tình huống ở cửa hàng tiện lợi không phát sinh tình huống nào cải!"
"Cửa hàng trà sữa cũng thế... Xin hỏi Nhiếp tỷ có dặn dò gì không?”
"Chờ đó!"
Nhiếp Tư Nghiên ném bộ đàm vào trên ghế sa lon.
"Không phải đã nói là nửa giờ sao, làm sao đến giờ còn chưa tới? Chẳng lẽ rút lui rồi? Hay là giữa đường xảy ra chuyện gì?"
Nhiếp Tư Nghiên ở trong lòng đã mắng xối xả Vương Đào, nhưng vẫn kiên nhẫn mà chờ đợi, dù sao hiện tại là tận thế, người có thể đúng giờ cũng không nhiều.
Thế là lại nửa giờ nữa trôi qua.
Ngay vào lúc Nhiếp Tư Nghiên cảm thấy buổi tối hôm nay không có cơ hội.
Chiếc bộ đàm tứ nhất đột nhiên lại vang lên.
"Nhiếp nữ sĩ, có ở đây không?"
“Ta co
Nhiếp Tư Nghiên lập tức trả lời. "Thật xin lỗi, chúng ta vừa mới phát hiện là mình đi nhầm nơi ... ta tìm được một phân bản đồ, chúng ta đang chạy về phía chỗ ngươi! Tuy nhiên ở trên đường đi có hơi nhiều zombie, đợi chúng ta thêm hai tiếng nữa là được!"
Trong giọng nói của Vương Đào tràn đầy áy náy.
Sắc mặt Nhiếp Tư Nghiên trở nên rất khó coi, má nó còn có thể tìm nhầm chỗ được sao?
Tuy nhiên nghĩ lại, gân đây quả thật có rất nhiều tòa nhà, cộng thêm bây giờ là ban đêm, còn không có bản đồ tìm nhầm cũng là chuyện bình thường...