Chương 421: Hoàng Hằng trở về
Chương 421: Hoàng Hằng trở vềChương 421: Hoàng Hằng trở về
Tuy nhiên trong tay hắn có không ít đồ tốt, khả năng rất nhiều người đều cần, hắn định sau đó xem có cơ hội bán ra một vài thứ đổi lấy chút tinh hạch sử dụng hay không.
Đương nhiên, đối với việc tìm kiếm Zombie cấp 2 thậm chí là Zombie cấp 3 cũng không thể bổ qua, mặc dù thanh máu của hắn đã đạt tới hạn mức cao nhất của cấp 2, nhưng năng lượng đặc thù thì không chê ít...
Sau một thời gian ngắn, Nhiếp Tư Nghiên chịu đựng cơn đau dữ dội trong cơ thể và cuối cùng dọn dẹp sạch sẽ nơi này, sau đó cô tắm nước lạnh, tắm rửa sạch sẽ chính mình.
Nhiếp Tư Nghiên lúc này đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, thân thể lồi lõm trước sau như ẩn như hiện, khuôn mặt hơi sưng lên nhưng không trang điểm, sắc mặt tái nhợt, có vẻ hơi điềm đạm đáng yêu ...
Vương Đào nhìn thấy tình cảnh này, rất muốn cho cô ta thêm một cái bạt tai nữa.
"Ngươi ăn mặc như vậy là để cho ai xem đây? Mặc như trước đó đi."
Vương Đào nói với giọng nói lạnh lùng.
"A a, ta lập tức thay!"
Nhiếp Tư Nghiên giật nảy mình.
Cách ăn mặc của cô ta đúng là muốn tranh thủ lấy lòng Vương Đào một chút, thuận tiện xem thử xem có thể quyến rũ được Vương Đào hay không - cô cũng đã sắp chết rồi, vì mạng sống, chuyện gì cô cũng có thể làm, nhưng không nghĩ tới Vương Đào sẽ không chấp nhận thủ đoạn này.
Nhiếp Tư Nghiên không dám để cho Vương Đào chờ lâu, chẳng mấy chốc đã thay một bộ quần áo da bó sát người, trang điểm đậm, tập tễnh bước ra ngoài.
"Như vậy thì còn tạm được."
Vương Đào thỏa mãn gật đầu.
Không phải hắn có đam mê đặc thù gì mà là hắn chuẩn bị để Nhiếp Tư Nghiên hố Hoàng Hằng lão đại của Khô Lâu hội, nếu như Nhiếp Tư Nghiên không giống với bình thường, nói không chừng còn sẽ khiến cho Hoàng Hằng nghi ngờ.
"Tới." Vương Đào vay vẫy tay, Nhiếp Tư Nghiên lập tức tăng thêm tốc độ, đi tới bên cạnh Vương Đào, thậm chí còn rất tự giác quỳ gối dưới chân Vương Đào, một mặt lấy lòng.
Vương Đào đứng trên cao nhìn xuống cô ta bên dưới nói:
"Ta cho ngươi một bình thuốc, chờ khi Hoàng Hằng trở về, ngươi nghĩ biện pháp cho hắn uống vào, hoàn thành được nhiệm vụ này thì ta sẽ không giết ngươi."
"A... ta, ta sẽ bị phát hiện..."
Nghe được nhiệm vụ này, Nhiếp Tư Nghiên lập tức một mặt đắng chát.
Loại chuyện hạ độc này nhỡ đâu bị phát hiện, cô ta xem như không bị Vương Đào giết chết thì cũng sẽ bị Hoàng Hằng giết chất.
"Chuyện này phải xem ngươi làm như thế nào, thuốc này không màu không mùi không vị, sẽ không khiến hắn để ý tới."
Vương Đào lấy ra một bình Dược te Suy Yếu đưa cho Nhiếp Tư Nghiên.
Ba tên Dị Năng giả cấp 2 của Khô Lâu hội đều chỉ hơn một vạn máu, Hoàng Hằng kia nghe nói mạnh hơn bọn họ rất nhiều, thanh máu đoán chừng khả năng sẽ hơn 2 vạn, Vương Đào cũng không đến ba vạn máu, cho nên đối với loại Dị Năng giả này, hắn chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa nếu như Dị Năng giả cấp 2 dốc lực chiến đấu, động tĩnh có thể sẽ rất lớn, dễ tạo ra một số phiên phức không cần thiết.
Vương Đào theo đuổi chính là tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết Hoàng Hằng.
Nếu như Nhiếp Tư Nghiên có thể rót một bình Dược tê Suy Yếu cho hắn vậy thì rất đơn giản.
Nhiếp Tư Nghiên một mặt khó xử nhận lấy dược te, trong nội tâm cô bắt đầu điên cuồng tự hỏi cần phải nghĩ ra cách nào để có thể hạ thuốc cho Hoàng Hằng.
Về phần vấn đề có muốn hạ thuốc hay không, cô cũng không cần nghĩ, chắc chắn là phải hạ, mặc dù bọn họ là vợ chông, nhưng vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu riêng phần mình bay, lúc này cái mạng nhỏ của mình vẫn là quan trọng nhất!
Nhiếp Tư Nghiên biết đại khái Hoàng Hằng đi làm cái gì, cô ta đoán Hoàng Hằng khả năng sẽ trở về vào lúc trời gần tối.
Nhưng khoảng thời gian Hoàng Hằng trở về muốn chậm hơn không ít so với dự liệu của cô.
Khi màn đêm buông xuống, một chiếc xe Jeep cỡ nhỏ cẩn thận từng li từng tí đi đến tầng dưới của khu trò chơi arcade.
Nhìn thấy xe của Hoàng Hằng cuối cùng cũng trở về, Nhiếp Tư Nghiên sớm chờ đợi đã lâu lập tức đi xuống dưới nghênh đón hắn.
Hoàng Hằng là một người có tướng mạo rất giống với Hoàng Vĩ, nhưng rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành hơn rất nhiều, trên xe chỉ có một mình hắn, hắn thích hành động một mình, không phải hắn ghét người khác cản bước mình mà là hắn lo mình sẽ bị người khác tranh bổ đao.
Sau khi xuống xe, hắn nhìn thấy Nhiếp Tư Nghiên ở bên cạnh chờ đón, lập tức cảm thấy ngoài ý muốn.
"Ừm? Ngươi về rồi? Thu hoạch như thế nào? Nếu như hết tuần này mà không hoàn thành nhiệm vụ, cho dù là ngươi thì cũng phải tiếp nhận trừng phạt, đúng rồi, Liêu Hà đâu, cô ta đã ngủ chưa?" Hoàng Hằng nghiêm mặt nói.
"Ta...
Nhiếp Tư Nghiên còn có chút ý nghĩ báo cáo tin tức cho Hoàng Hằng, nhưng nhìn thấy hắn như vậy, ý nghĩ cuối cùng này liên biến mất.
Hoàng Hằng vừa mới về chính là răn dậy cô và hỏi Liêu Hà, hắn cũng không phát hiện mặt mình sưng lên, lý do mà cô thật vất vả nghĩ ra đều không dùng tới ...
Hít sâu một hơi, Nhiếp Tư Nghiên nở nụ cười ngon ngọt.
"Tiểu Liêu đang chờ ngươi ở trên, cô ta đang tắm..."
Nghe được điều này, hai mắt Hoàng Hằng sáng lên.
"Vừa đúng ta cũng muốn tắm rửa, lên thôi."
"Được."
Nhiếp Tư Nghiên cố nén đau đớn ở chân, chống một cây gậy gõ, tập tanh đi theo đằng sau Hoàng Hằng.
"Chân của ngươi sao vậy?"
Hoàng Hằng đột nhiên quay đầu hỏi. "Trước đó gặp phải một con Zombie cấp 2 lợi hại, ta không đánh được, thời điểm chạy trốn ngã gay chân..."
Nhiếp Tư Nghiên giả bộ mở miệng như có chút lúng túng.
"Hả? Zombie cấp 2! Cụ thể là ở nơi nào, ngày mai ta đi qua giết nó!"
Nhiếp Tư Nghiên lấy bừa ra một cái địa điểm.
Chẳng mấy chốc, hai người đi tới tầng ba.
Hoàng Hằng đã bắt đầu cởi quần áo từ lúc vào cửa, chuẩn bị tắm rửa.
Sau khi hắn ném túi nước khô quắt đeo trên người xuống, Nhiếp Tư Nghiên lập tức bưng tới một cốc nước, đưa cho hắn một cách rất tự nhiên.
"Khát nước rồi thì uống miếng nước."
Nhiếp Tư Nghiên không thay đổi sắc mặt nhưng trong lòng thì rất căng thẳng.
Hoàng Hằng thì cũng không nghĩ nhiều, vừa đúng hắn có hơi khát.
Nhìn thấy nước rất trong, cũng không thấy có mùi lạ nào, hắn lập tức một hơi uống hết. Ộc ộc -
"Hô - thoải mái!"
Tuy nhiên sau khi uống xong nước, chân hắn đột nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã.
Hoàng Hằng còn chưa hiểu là như thế nào thì thấy sau lưng xuất hiện một bóng người giơ cái rìu lớn lên.
Ngay lập tức, rùng mình.
Hắn không hề nghĩ ngợi, theo bản năng muốn chạy đi, nhưng tốc độ của hắn chậm hơn nhiều so với bình thường, lập tức lảo đảo một cái.
Âm!
Lưng của chiếc rìu lớn lập tức đập vào trên phần gáy của Hoàng Hằng.
Hoàng Hằng chỉ cảm thấy mắt tối sam lại, hôn mê bất tỉnh.