Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 424 - Chuong 424: Ban Hang

Chuong 424: Ban hang Chuong 424: Ban hangChuong 424: Ban hang

Trên tâng, Vương Đào đang ăn sáng.

Bữa sáng gem có cá khô hun khói cùng với bánh nướng ngâm dung dịch dinh dưỡng.

Cá khô là còn sót lại từ trước, ba người Vương Đào bọn họ đều có Thần Kỳ Vị Nang, bên trong chứa đựng rất nhiều thịt cá.

Bánh nướng là có được thời điểm tách khỏi đoàn xe của Dương Trường Hồng, là Dường Trường Hồng cho, trong tay bọn họ có không ít hủ tiếu, để cho tiện, đều chế tạo thành loại lương khô tiện cho việc mang theo này.

Nhiếp Tư Nghiên nhìn thấy những thức ăn này, lập tức nuốt một ngụm nước bọt.

Từ sau khi cô ta bị Vương Đào bắt lấy, đã có hai ba ngày chưa được ăn gì, nhưng cô không dám có bất kỳ không hài lòng nào, lập tức cung kính trình tư liệu lên.

Vương Đào nhận lấy tư liệu.

"Chac chậc, các ngươi những người này thật là đáng chết at"

Nhìn vào những tài liệu này, Vương Đào lắc đầu.

Trước đó hắn còn muốn, Khô Lâu hội này có nhiều người bình thường như vậy, vậy những người bình thường làm chuyện lừa bán này cũng không nhiều, dù sao khả năng sinh tôn bên ngoài của người bình thường đều tương đối thấp.

Thật không nghĩ tới, phần lớn người bình thường mặc dù không có tự mình đi hãm hại lừa gạt, nhưng có không ít người đều gián tiếp tham gia, ví dụ như có người cung cấp tình báo, có người tạo bẫy, có người chủ động đi làm mồi nhử ... đủ các kiểu.

Vậy thì ... chỉ có thể tiên một số người đi ngục giam.

Có lẽ có ít người cố tình báo cáo láo công trạng, nhưng Vương Đào cũng không có ý định đi điều tra, trước đó hắn đã bảo Nhiếp Tư Nghiên nói, báo cáo láo là muốn gánh chịu hậu quả.

Bỏ ra một chút thời gian, Vương Đào chia những tư liệu này thành hai phần, một phần rất dày, một phần khác rất mỏng.

Vương Đào đưa phần rất dày cho Nhiếp Tư Nghiên, Nhiếp Tư Nghiên vội vàng nhận lấy bằng hai tay. "Chính là những người này, còn làm như thế nào thì giao cho ngươi."

"A2 Giao cho ta?"

Nhiếp Tư Nghiên có chút không dám tin.

Vương Đào chọn ra ít nhất có hơn hai trăm người, này có thể bán được không ít tỉnh hạch!

Hơn nữa quan trọng hơn là, nếu như chuyện này giao cho cô ta, vậy cô ta là có thể chạy trốn!

Dù sao bọn họ vẫn luôn làm nhiệm vụ đưa hàng tới cửa...

Sau khi thấy Nhiếp Tư Nghiên sửng sốt, trong mắt giống như có hơi mập mờ, Vương Đào không thay đổi sắc mặt.

"Ta chỉ cần tinh hạch của ta, quá trình như thế nào ta không cân biết, chính ngươi xem mà làm đi, đi thôi."

"RõI"

Nhiếp Tư Nghiên vội vàng kích động cúi đầu lui ra ngoài.

Sau khi xuống tầng, Nhiếp Tư Nghiên lập tức thông báo cho mọi người, nói Hoàng lão đại đã xem hết danh sách, để cho những người có công trạng tốt tập một tại đại sảnh tầng một, những người có công trạng kém thì đợi ở trong bãi đỗ xe đừng có đi loạn.

Trong lúc nhất thời, những người có công trạng kém giống như nhà có tang, bọn họ có loại cảm giác như bị vứt bỏ.

Mà những người có công trạng tốt kia thì đều dương dương đắc ý, đặc biệt là những người có báo cáo láo công trạng một chút, 'đuôi' càng là sắp muốn vểnh lên trên trời.

"Ta đã nói rồi! Khô Lâu hội chúng ta từ trước tới nay đều chưa từng thống kê những thứ này, chúng ta kiếm được bao nhiêu công trạng, ngoại trừ chúng ta biết, những người khác cùng lắm thì chỉ biết một chút mà thôi, chúng ta chỉ cần báo cáo láo một chút thì căn bản là sẽ không có vấn đề gì!"

"Thật ra thì là bởi vì chúng ta muốn phục vụ lão đại được tốt hơn!"

"Đúng là như vậy!"

Chẳng mấy chốc, Nhiếp Tư Nghiên tới, đẳng sau cô còn mang theo một số Dị Năng giả.

"Mọi người ...' Nhiếp Tư Nghiên lại bắt đầu chém gió với mọi người một chút, đồng thời, mấy Dị Năng giả sau lưng cô kia cũng âm thâm phóng thích siêu năng lực.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều cảm thấy một trận choáng váng.

"Chuyện gì xảy ra..."

Đông, đông, đông ——

Đám người này bắt đầu liên tục ngã xuống đất.

Chờ tới sau khi tất cả mọi người đều ngất đi, người đàn ông đầu trọc kia đi tới bên cạnh Nhiếp Tư Nghiên, cung kính hỏi:

"Nhiếp tỷ, lão đại đây là ...

Bọn họ cũng không hiểu rõ đây là ý gì, bọn họ chỉ là dựa theo lời Nhiếp Tư Nghiên mà đi làm.

"Lão đại không đủ tinh hạch để dùng, muốn đổi chút tinh hạch."

Nhiếp Tư Nghiên đưa mắt nhìn đầu trọc.

"Đổi tinh hạch? Tê —— "

Đầu trọc lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhiếp Tư Nghiên cho mấy người đầu trọc đi vơ vét trên người của những người kia một lần, sau đó lái xe bán tải ở bãi đỗ xe tới.

Bọn họ bán hàng trước kia đều là dùng xe bán tải đưa đi, nhưng lần này có quá nhiều người, cần phải chạy thật nhiêu chuyến.

Sau khi xếp nhóm hàng đầu tiên lên, Nhiếp Tư Nghiên lại chạy lên tới tâng ba.

"Ca, đã chuẩn bị xong, ngài xem..."

"Đi thôi."

Vương Đào phất phất tay nói.

"Rõ!"

Ngay vào lúc Nhiếp Tư Nghiên có chút kích động chuẩn bị rời đi, Vương Đào đột nhiên nói:

"Nhớ rõ, tinh hạch thuộc về ta, không được thiếu dù chỉ một viên."

Trong lòng Nhiếp Tư Nghiên lập tức run lên.

"Rõ!"

Một lát sau, Nhiếp Tư Nghiên mang theo nhóm hàng đầu tiên rời khỏi khu trò chơi arcade.

Mấy tên thủ hạ của Nhiếp Tư Nghiên kia có người có loại siêu năng lực "Hôn Thụy Yên Vụ" vô sắc vô vị, rất khó phát hiện trừ khi đặc biệt chú ý.

Sau khi hít phải loại khói này vào sẽ chìm vào trong giấc ngủ, hít vào càng nhiều thì hiệu ứng buồn ngủ càng mạnh, cho dù là Dị Năng giả cấp 2, hít vào nhiều thì cũng không gánh được.

Nhiếp Tư Nghiên chính là dựa vào những khả năng này để lừa dối mọi người.

"Vương ca, cô ta sẽ không lén chạy chứ?”

Từ Tiểu Quân gãi đầu một cái mà hỏi.

"Vậy phải xem cô ta có cái lá gan này hay không..."

Vương Đào đã nói rồi, tinh hạch thuộc về hắn, không thể thiếu một viên nào.

Nhiếp Tư Nghiên có chạy hay không thật ra thì cũng không sao cả, nhưng phải giao dịch xong và đưa tinh hạch cho hắn.

Nếu như cô ta không thức thời... vậy chính là thực sự muốn chết, cho dù cô ta có thể tạm thời trốn đến một số nơi nào đó, Vương Đào vẫn có biện pháp để bắt được cô ta.

Số lượng giao dịch của Nhiếp Tu Nghiên lần này là hơn 200, đây chắc chắn là một giao dịch lớn và không thể hoàn thành bằng một chiếc xe bán tải nhỏ.

Cô ta thận trọng đi tới ngục giam, bên ngục giam nghe nói có nhiều người như vậy, không nói hai lời lập tức phái xe tới tự mình chở.

"Hoàng lão đại của các ngươi thật lợi hại a! Vậy mà có thể từ bỏ được!"

Người phụ trách kết nối bên phía ngục giam là một thanh niên gầy gò, hắn có hơi nghi hoặc một chút.

"Ta cũng không biết suy nghĩ của hắn như thế nào..."

Nhiếp Tư Nghiên làm ra dáng vẻ như có chút bất đắc dĩ.

Đối phương thật cũng không hỏi nhiều, bọn họ không muốn biết quá trình, bọn họ chỉ muốn kết quả.

Bên ngục giam rất sảng khoái, sau khi nhìn thấy hàng hóa, lập tức lấy tinh hạch ra đổi, sau khi Nhiếp Tư Nghiên xác định số lượng tinh hạch không có vấn đề thì lên tâng giao cho Vương Đào, bên phía ngục giam có thể dùng tinh hạch hoặc thuốc ức chế tới thanh toán đều được, Vương Đào muốn là tinh hạch.

Sau đó Nhiếp Tư Nghiên lại giúp đỡ đưa hai chuyến hàng, lúc này mới đưa toàn bộ người vào ngục giam, dù sao nhóm hàng này quả thực nhiều lắm.

Chạng vạng tối, cổng ngục giam.

Sáu khi giao hàng xong, vẻ mặt Nhiếp Tư Nghiên có chút do dự.

Cô không có tham bất kỳ một viên tinh hạch nào, hoàn thành rất tốt nhiệm vụ mà Vương Đào giao cho cô, mấy người đầu trọc cũng đều được cô đuổi trở về, cô ta hiện tại chỉ có một mình - cô ta có thể chạy trốn!

Nhưng là, cô ta lại do dự .…
Bình Luận (0)
Comment