Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 426 - Chương 426: Ta Cho Ngươi Một Cơ Hội

Chương 426: Ta cho ngươi một cơ hội Chương 426: Ta cho ngươi một cơ hộiChương 426: Ta cho ngươi một cơ hội

Hâm mộ cái mạnh là bản tính của rất nhiều người, cô cũng không ngoại lệ.

Vương Đào là Dị Năng giả lợi hại nhất cho đến hiện tại cô từng thấy! Đi theo một Dị Năng giả như vậy chắc chắn có tiền đồ hơn so với việc đi theo Hoàng Hằng!

Hơn nữa càng quan trọng hơn là, mặc dù Vương Đào đánh cô rất nhiều lần, cô ta vừa nghĩ tới Vương Đào theo bản năng có chút hoảng sợ, nhưng Vương Đào là người có một cái điểm mau chốt, từ hắn 'Không thích hãm hại lừa gạt người sống sót đến Dua hết người sống sót có thể kiếm tinh hạch cho hắn vào ngục giam, từ những chuyện này là có thể nhìn ra được.

Nếu như cô đi gia nhập vào thế lực khác, cô ta cũng không biết những lão đại kia là người như thế nào, giống như ngục giam thì làm ăn thì được nhưng bảo cô ta gia nhập vào trong đó thì cô ta tuyệt đối không dám!

Về phần tự mình thành lập một cái thế lực, cô ta biết mình không phải loại người quản lý giỏi, dù sao khả năng chiến đấu của cô cũng không mạnh ...

Cho nên sau khi suy nghĩ nghiêm túc, Nhiếp Tư Nghiên quyết định trở lại khu game arcade.

Mặc dù cô biết Vương Đào không thích cô, nhưng cô cũng đã giúp Vương Đào làm nhiều chuyện, Vương Đào chắc sẽ không giết cô.

Cô ta chỉ cần thành khẩn một chút là có khả năng nhất định được Vương Đào thu giữ, cho nên cô trở về.

Vương Đào nhìn thấy Nhiếp Tư Nghiên gật đầu, hắn có chút giống như cười mà không phải cười nói:

"Vậy ngươi cảm thấy ngươi xứng đáng không?”

Không phải Vương Đào đang chế giễu cô ta, nhưng cô ta phải xem xem người đi theo Vương Đào là những người nào, một là Từ Tiểu Quân, một là Giang Thi Tuyết, cô ta có thể so sánh được với ai?

"Ta không xứng đáng! Ta biết ta không xứng đáng, nhưng hy vọng Vương ca có thể cho ta một cơ hội! Ta nhất định sẽ biểu hiện tốt...

Nhiếp Tư Nghiên quỳ dưới chân Vương Đào, đầu rạp xuống đất.

Vương Đào nhíu mày suy nghĩ một phen.

Hắn cảm thấy Nhiếp Tư Nghiên này chắc là thật muốn đi theo chính mình, dù sao thực lực của hắn là rõ như ban ngày.

Nhưng Vương Đào không muốn mang theo một cái vướng víu, mà cũng phải nói lời nói thật, Vương Đào không thực sự tin tưởng vào nhân phẩm của cô.

Dù sao cô ta có thể tự mình giết chết em chồng và chồng của mình, còn tinh thông hãm hại lừa gạt mọi thứ, người như thế làm sao có thể để cho Vương Đào tin tưởng cho được?

Tuy nhiên nhìn vào một bộ dáng vẻ rất hiểu chuyện của Nhiếp Tư Nghiên, Vương Đào lại cảm thấy, mặc dù không có khả năng mang theo cô ta đi tới căn cứ quân sự, nhưng hắn muốn ở lại thành phố Tử Kinh một đoạn thời gian, có lẽ có thể giữ cô ta lại làm chân chạy việc vặt ở chỗ này chẳng hạn.

"Ngẩng đầu lên."

Vương Đào ra lệnh. Nhiếp Tu Nghiên lập tức ngẩng đầu, có chút sợ hãi lại có chút mong đợi mà nhìn vào Vương Đào.

Vương Đào đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Nhiếp Tư Nghiên.

"Ta cho ngươi một cơ hội, biểu hiện cho tốt một chút, hy vọng ngươi đừng để ta thất vọng, nếu không..."

Tay của Vương Đào từ từ trượt xuống, đặt lên cổ Nhiếp Tư Nghiên.

Nhiếp Tư Nghiên lập tức lạnh sống lưng, nhưng con ngươi lại toát ra sự vui mừng, cô ta lập tức cam đoan nói:

"Vâng! Ta chắc chắn sẽ không để cho Vương ca thất vọng!"

"Vậy thì đi xuống đi"

Vương Đào vỗ vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Nhiếp Tư Nghiên chậm rãi đứng dậy, sau đó rất cung kính lui ra khỏi phòng.

Sau khi rời khỏi đây, cô lập tức dựa vào tường, cô ta cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm, tuy nhiên tâm trạng của cô vào lúc này vẫn còn có chút kích động.

Vương Đào tuy rằng không trực tiếp nói sẽ tiếp nhận cô, nhưng là cho cô một cơ hội, cô nhất định phải nắm bắt cơ hội này! Chỉ cần phục vụ tốt cho Vương Đào cô ta chắc chắn sẽ có chỗ tốt - cho dù Vương Đào không thưởng bất cứ thứ gì cho cô, chỉ đơn thuần là cung cấp che chở cho cô vậy cũng rất xứng đáng!

Trong phòng, Vương Đào thu dọn tỉnh hạch một chút thì trèo lên giường đi ngủ.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Giữ lại Nhiếp Tư Nghiên hay không cũng không sao, nhìn vào cách chủ động trở về của cô ta thì cho cô ta một cơ hội.

Giang Thi Tuyết một mực ở trong bóng tối lập tức chạy tới trên giường, giống như một con mèo con bò vào trong ngực Vương Đào.

"Đi ngủ."

Ngày hôm sau.

Nhiếp Tư Nghiên triệu tập mọi người một lần nữa.

Sắc mặt cô có chút đau buồn.

Tất cả mọi người không rõ ràng cho lắm, nhưng rất lo lắng.

Bởi vì bọn họ phát hiện, những người có độ cống hiến cao chút đều không nhìn thấy trong ngày hôm nay - trước đó bọn họ được yêu cầu chờ ở bãi đỗ xe sau phòng game arcade nên cũng không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra trong đại sảnh.

Bọn họ cho rằng Hoàng lão đại tự mình dẫn những người kia tới nơi khác để hưởng thụ một số chỗ tốt, hoặc là Hoàng lão đại đã từ bỏ bọn họ đi tới trụ sở mới cùng với những người kia...

Càng nghĩ trong lòng bọn họ càng lo lắng.

Dù sao với tình huống hiện tại, nếu như không có Dị Năng giả lợi hại che chở, bọn họ thật có khả năng sẽ không sống nổi!

Sau khi Nhiếp Tư Nghiên đợi tất cả mọi người đi thì mở miệng nói với giọng điệu sa SÚT:

"Những người được gọi ra ngày hôm qua kia ... đều được bán vào ngục giam."

"2 2 2"

Tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhấc lên sóng to gió lớn.

Bán vào ngục giam? Bọn họ chính là làm nghề này, sao có thể không biết đây là có ý gì, này trên cơ bản có thể tuyên bố cái chết của những người này, hơn nữa còn chết thảm!

"Tại, tại sao..."

Có một người bình thường run run rẩy rẩy mà hỏi.

Hắn không muốn mình bị bán vào ngục giam, hắn muốn mình sống!

"Bởi vì Hoàng lão đại thiếu tinh hạch nên hắn bán những người đó đi để đổi lấy tinh hạch ...'

Nhiếp Tư Nghiên nói lời giải thích.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Lão đại còn có thể thiếu tinh hạch được sao? Xem như thật thiếu tinh hạch đi nữa không phải là có thể chèn ép bọn họ một chút, yêu cầu bọn họ cố gắng làm việc hơn al Nào có trực tiếp mổ gà lấy trứng bán người đi như vậy ...

Lập tức, mọi người ai ai cũng cảm thấy bất an.

Lão đại có thể bán đi những người có công trạng tốt kia, vậy chắc chắn cũng có thể sẽ bán bọn họ đi al Thậm chí bọn họ còn hoài nghi, Nhiếp Tư Nghiên có phải là đợi một lát nữa sẽ trói bọn họ lại hay không...

Tuy nhiên lại nghe thấy câu nói tiếp của Nhiếp Tư Nghiên:

"Đối với hành vi của Hoàng lão đại, chúng ta cũng không hiểu giống như các ngươi, thế là đi tìm Hoàng lão đại để tranh luận, sau đó ... Hoàng Vĩ và Liêu Hà đánh nhau một trận với Hoàng lão đại ...'

"2 2 2"

Mọi người lại một mặt đầy dấu chấm hỏi.
Bình Luận (0)
Comment