Chuong 430: Chu Han?
Chuong 430: Chu Han?Chuong 430: Chu Han?
"Tiểu Tuyết, ngươi có thể nghe được nội dung trong bộ đàm không?”
"Được."
Giang Thi Tuyết gật đầu nói.
"... Phiền toái!"
Vương Đào nhíu chặt mày lại.
Nếu như không phải đây là có người bắt chiếc, Vương Đào cảm thấy có khả năng là ảo giác, trước đây khi hắn ở huyện Thủy Trạch gặp phải con quái khói đen biết dùng ảo giác làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của người.
Giang Thi Tuyết có thể là bởi vì thể chất đặc thù nên cô không nhận ảnh hưởng tới từ ảo giác.
Cho nên, nếu như ba người bọn họ đều nghe được giọng nói này, mà Giang Thi Tuyết không nghe thấy vậy cái này chắc chắn chính là trúng phải chiêu ảo giác!
Nhưng để Vương Đào không nghĩ tới chính là, ngay cả Giang Thi Tuyết vậy mà cũng có thể nghe được! Như vậy hiện tại khả năng là có hai loại tình huống, thứ nhất là ảo giác này rất mạnh, Giang Thi Tuyết cũng trốn không thoát, thứ hai đây không phải là ảo giác mà là một loại đồ vật mà Vương Đào chưa từng gặp trước đây...
"Rút lui!"
Đối với những chuyện không rõ, từ trước đến nay Vương Đào đều tương đối thận trọng.
Ở sau khi hắn phát hiện bản thân mình tạm thời không làm rõ được tình huống này là như thế nào, lập tức bảo Từ Tiểu Quân rút lui khỏi nơi này.
Nhưng để mọi người không nghĩ tới chính là, cảnh tượng bên ngoài đã thay đổi từ lúc nào không biết!
Vốn dĩ bọn họ phải ở gân với khách sạn Đan Phong, nhưng bây giờ ... lại ngay ở dưới bên dưới khách sạn Hào Thần!
Hai khách sạn này một phía nam một phía bắc, căn bản không ở cùng một chỗ al
"Ca, chuyện này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào..."
Nhiếp Tư Nghiên đã sợ đến toàn thân run ray.
Từ Tiểu Quân cũng có chút sợ hãi, ánh mắt của hắn trợn trừng đến giống như chuông đồng, làm xong chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Hai mắt Vương Đào phát ra ánh sáng xanh lục, trong mắt Giang Thi Tuyết bên cạnh cũng mọc lên ánh sáng đỏ, nhưng cảnh tượng bên ngoài vẫn không thay đổi gì.
Vương Đào lại sờ vào Triền Nhiễu Thụ căn trên cổ tay, sau đó nói với mấy người:
"Xuống xe!"
Mấy người lập tức xuống xe.
Từ Tiểu Quân lấy chiếc rìu to lớn của mình từ trong cốp xe ra, giống như Đông Môn thân (thân canh cửa phía đông) đứng ở bên cạnh Vương Đào.
Nhiếp Tư Nghiên thì rất sợ hãi, cô cũng không nghĩ được quá nhiều, trực tiếp nấp ở sau lưng Vương Đào.
Giang Thi Tuyết thì là một mặt tò mò, cô ta chưa từng biết cái gì gọi là sợ hãi.
Mấy người ở ngoài xe chờ một lúc, ngoại trừ bộ đàm trong xe vẫn một mực vang lên ra thì không còn âm thanh nào khác, nơi này yên tĩnh quá mức, hơn nữa ngay cả một con zombie cũng không có!
"Ta cảm giác, vấn đề khả năng là ở trong khách sạn kia..."
Vương Đào nhìn vào khách sạn Hào Thần, có chút cau mày mà nói.
"Nhưng mỗi lần trước đó ta đều tới khách sạn này, đồng thời mỗi lân đều đã kiểm tra, bên trong không có vấn đề gì ...'
Nhiếp Tư Nghiên lúc này nói với giọng run rẩy.
"Ngươi có chắc chắn rằng đây là khách sạn nơi ngươi đang ở không?"
Vương Đào đột nhiên nói với Nhiếp Tư Nghiên.
Loại tình huống quỷ dị hiện tại này, cô ta thật đúng là không chắc chắn.
Lúc này, giọng nói Nhiếp Tư Nghiên trong bộ đàm trên xe dừng lại, một lát sau, đột nhiên từ bên trong truyền đến một tràng tiếng gào thét khiếp người!
"Cứu ta al Tại sao các ngươi không tới cứu ta! Đáng chết, các ngươi thật là đáng chết al"
Mặc dù giọng nói này rất sắc bén, nhưng còn có thể nghe được, đây đúng là giọng nói của Nhiếp Tư Nghiên!
Nhiếp Tư Nghiên lúc này đã hoàn toàn giống như một con đà điểu nấp ở sau lưng Vương Đào, thậm chí Vương Đào cũng có thể nhìn thấy cô ta đang bắt đầu mất máu một cách từ từ.
Tuy nhiên chuyện này không trách cô ta được, đổi những người khác mà nói khi gặp hoàn cảnh quỷ dị này đoán chừng cũng không kém bao nhiêu.
"Đi, chúng ta đi vào trong khách sạn xem xeml"
Vương Đào nói với mấy người.
Nếu như là một cái ảo cảnh, vậy bọn họ đã bị nhốt ở bên trong, phải nghĩ biện pháp rời khỏi, Vương Đào suy đoán không thể trực tiếp lái xe đi được, nói không chừng còn gặp phải loại tình huống 'Quỷ Đả Tường' (ban đêm hoặc ở ngoại thành sẽ đi thành vòng tròn không thoát ra được), đi vòng tròn mãi ở nơi đó, cho nên hắn cảm thấy rằng trọng tâm của vấn đề nằm ở khách sạn. Tuy nhiên thời điểm mấy người đang định tiến vào khách sạn, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bước chân, sau đó một người đầu trọc có hình xăm trên mặt đột nhiên lao ra.
"Cứu mạng! Cứu mạng al
Tình trạng thân thể của hắn rất tốt, nhưng khuôn mặt lại rất hoảng sợ, giống như nhìn thấy chuyện đáng sợ nào đó.
Mà Nhiếp Tư Nghiên nhìn thấy người này thì lập tức giật mình.
"Chu Hán, làm sao mà ngươi cũng ở nơi này!"
Người này không phải ai khác chính là tướng tài đắc lực dưới tay của cô!
"Nhiếp tỷ! Cứu ta al
Chu Hán nhìn thấy Nhiếp Tư Nghiên, giống như thấy được cứu tinh, sắc mặt lập tức vui mừng, sau đó trực tiếp chạy về phía Vương Đào.
Nhiếp Tư Nghiên đang chuẩn bị nói chuyện với Vương Đào, kết quả là thấy Vương Đào không nói hai lời, lập tức lấy rìu chữa cháy ra, một rìu về phía Chu Hán.
Âm! Một làn sóng xung kích đập vào trên người Chu Hán.
Chu Hán lập tức bị đánh bay, hắn mới chạy đến từ đại sảnh quán rượu, lại bị nện bay vào trong khách sạn.
Nhiếp Tư Nghiên nhìn thấy cảnh này thì mở to hai mắt mà nhìn, nhưng cô thấp cổ bé họng, không dám nhiều lời.
Một lát sau, Chu Hán cả người là máu tập tenh chạy ra ngoài.
"Ngươi, tại sao ngươi lại đánh tal
Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Đào.
"Tại sao đánh ngươi? Ta còn muốn giết ngươi đây!"
Vương Đào nhếch miệng nói.
Má nó thanh máu trên đầu ngươi là màu đỏ, ngươi nói ngươi là Chu Hán?
Thanh máu của người sống sót là màu xanh, thanh máu của zombie và quái vật mới là màu dol
Hơn nữa hắn còn là Cấp 2 - Tinh anh!
Cấp 2 mang theo hậu tố, lại không có thuộc tính tạp chất trong cơ thể vậy trăm phần trăm là zombiel
[HP: 11238/15000]
[MP: 10000/10000]
[Đẳng cấp: Cấp 2 - Tinh anh]
Vương Đào không nói nhảm với hắn, lập tức xông tới.
Chỉ là mấy lân đối mặt, hắn đã bị Vương Đào giải quyết.
"Ngươi...'
Thời điểm Chu Hán tử vong, còn trợn tròn mắt lên nhìn tròng trọc, dáng vẻ giống như rất vô tội.
Cho dù sau khi hắn chết đi, thân thể của hắn cũng không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn là Chu Hán.
Nhiếp Tư Nghiên che miệng, cô ta không dám nói cái gì cả.
Không cần biết đây có phải là Chu Hán hay không, cô đều không có tư cách làm ảnh hưởng đến quyết định của Vương Đào.
Mà Vương Đào thấy cảnh này thì tấm tắc lấy làm kỳ.
Quá giống! Người này hoặc nói đúng hơn là vật này, rất giống Chu Hán!
Nhưng rất đáng tiếc, mắt có thể sẽ lừa được người, nhưng thanh máu thì sẽ không.
Vương Đào vừa thu hồi chiến lợi phẩm thì trong khách sạn lại truyền tới âm thanh.
"Cứu mạng! Cứu mạng al
Một bóng người hết sức quen thuộc đối với Nhiếp Tư Nghiên chạy ra.