Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 52 - Chương 52: Giết Người

Chương 52: Giết người Chương 52: Giết ngườiChương 52: Giết người

"Đừng căng thẳng, hãy nói chậm thôi."

Vương Đào đỡ Đinh Vũ Cầm di ra, khi nhìn thấy thân ảnh nằm trên mặt đất, Đinh Vũ Cầm theo bản năng ôm chặt lấy Vương Đào.

"Hắn, hắn điên rồi! Hắn muốn bắt chúng †a cùng nhau tự sát! Sau đó ..."

Đinh Vũ Cầm run ray kể lại toàn bộ câu chuyện.

Hóa ra, ở sau khi Vương Đào rời khỏi tòa nhà được một ngày, thanh niên đeo kính trong căn hộ 401 này lập tức chủ động đi ra, cũng mời ông chú đầu hói tầng dưới và Đinh Vũ Cầm đi tới nhà hắn làm khách.

Đương nhiên, nói là làm khách nhưng hắn cũng không có thứ gì có thể chiêu đãi, thật ra thì chính là thương lượng với mọi người một chút xem sau này nên làm gì.

Đinh Vũ Cầm lúc đầu vốn không muốn ra ngoài, nhưng bởi vì cô cho rằng Vương Đào đã vứt bỏ cô một mình rời đi, cô ta cảm thấy nếu như muốn sống sót thì chỉ có thể tự cứu lấy mình, thế là đi ra.

Ông chú hói đầu cũng đi ra, dù sao thanh niên đeo kính này có biểu hiện rất bình thường, cô và ông chú đầu hói cho rằng hắn là thật muốn đoàn kết mọi người để tự cứu mình.

Thật không nghĩ tới, sau khi thanh niên đeo kính này ở sau khi mời mọi người đi ra ngoài, nhân lúc mọi người không chú ý, đột nhiên đi ra mở cửa của tòa nhà! Dẫn zombie vào!

Trong căn hộ hắn sớm đã hết đạn cạn lương, cộng thêm mất điện, mất nước, mất mạng ... hắn đã bị ngày tận thế làm cho phát điên!

Thanh niên đeo kính có tinh thân không bình thường muốn kéo theo mọi người chết chung!

Thanh niên đeo kính ban đầu cho rằng cái chết không phải là vấn đề lớn, chỉ có điều sau khi hắn nhìn thấy sự hung dữ của zombie thì đột nhiên lại sợ ...

Hai người Đinh Vũ Cam và ông chú đầu hói bị hại căn bản không kịp chạy ve căn hộ của mình, đành phải nấp ở trong căn hộ của thanh niên đeo kính.

Trong căn hộ của hắn, ông chú đầu hói tự nhiên muốn tính sổ với thanh niên đeo kính, nhung thanh nien deo kinh khoc rong rong một phen, nói hắn là bị ma quỷ ám ảnh gì gì đó lại lừa qua ông chú đầu hói hiền lành, Đinh Vũ Cầm mặc dù không tin người thanh niên đeo kính này, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một cô cái yếu đuối, nếu như zombie tới, cô ta còn cần có sự bảo vệ của hai người, cho nên không nói gì, mà chỉ chuyên tâm theo dõi thanh niên đeo kính.

Thế là, mọi người chờ đợi hai ngày ở bên trong căn hộ 401, nhưng trong nhà của hắn không còn đồ ăn, chỉ còn rất ít nước, cả ba người đều không thể sống sót.

Vừa đúng lúc này, phần lớn zombie trong hành lang đã đi ra ngoài, trên tâng chỉ còn lại một con zombie.

Thế là, ông chú đầu hói đề nghị đi xuống căn hộ trong nhà hắn lấy chút đồ, trong nhà hắn còn có chút đồ ăn mà Vương Đào đưa.

Nhưng hắn sợ thanh niên đeo kính sẽ làm tổn thương Đinh Vũ Cầm, thế là đề nghị muốn đi cùng với thanh niên đeo kính, để Đinh Vũ Cầm ở nhà trông coi.

Nghe nói có đồ ăn, thanh niên đeo kính cũng lập tức tỉnh táo lên, hắn biểu thị không thành vấn đề, sau đó thì cùng với ông chú đầu hói hai người lặng lẽ đi ra ngoài.

Nhưng sau khi hai người rời khỏi đây, không biết tâng dưới có chuyện gì xảy ra mà dẫn tới một con zombie, hai người lại chạy trở vê.

Ở lúc Đinh Vũ Cầm mở cửa, thanh niên đeo kính lập tức túp Đinh Vũ Cầm ra ngoài, cũng mở cửa ra - hắn lại muốn kéo mọi người chết chung!

Tinh thần của hắn vào lúc này sớm đã không còn bình thường.

Mắt thấy Đinh Vũ Cầm sắp bị zombie cắn, ông chú đầu hói lập tức đẩy thanh niên đeo kính ra, kéo Đinh Vũ Cầm lại, nhưng chính hắn lại bị zombie cắn ... ở vào thời khắc cuối cùng, ông chú đầu hói dùng sức đóng cửa căn hộ 401 lại, trong lúc ẩu đả giữa hai người, thanh niên đeo kính cũng bị mất chìa khóa.

Ông chú đầu hói dứt khoát kiên quyết kéo con zombie kia xuống tầng.

Đinh Vũ Cầm thì hốt hoảng trốn vào phòng ngủ, cũng khóa trái từ bên trong.

Bởi vì thanh niên đeo kính không có chìa khóa, cộng thêm trước đó không có thức ăn để ăn nên không còn sức lực, cho nên không mở được cửa phòng ngủ, hai người cứ giằng co như thế này từ hôm qua cho tới hôm nay.

Nhưng thanh niên đeo kính ở vào lúc đi xuống tầng trước đó cùng với ông chú đầu hói lấy được đồ ăn trong nhà ông chú đầu hói, cho nên chỉ cân thể lực của hắn khôi phục một chút là có thể phá cửa phòng ngủ.

Khi đó, Đinh Vũ Cầm chắc chắn phải chết, dù sao thể chất của Đinh Vũ Cầm vốn cũng không bằng thanh niên đeo kính, cộng thêm mấy ngày không ăn uống gì, cô căn bản không cách nào phản kháng.

Và khi Đinh Vũ Cầm đang tuyệt vọng nhất, Vương Đào giống như thiên thần, xuất hiện trước mặt côi...

Sau khi nghe Đinh Vũ Cầm giải thích sơ lược, Vương Đào nhìn vào thanh niên đeo kính giống như đang nhìn một người chết, sau đó hắn có chút không vui nói:

"Chị dâu, không phải ta đã bảo ngươi trốn ở trong nhà không ra ngoài sao! Ngươi ra ngoài làm cái gì?"

"Ta ... ta sau này sẽ không..."

Đinh Vũ Cầm hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Đào.

Vương Đào lúc này giống như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên hỏi:

"Có phải ngươi cho rằng ta vứt bỏ ngươi, một mình chạy đi hay không?”

Vào thời điểm hắn đuổi theo hòm tiếp tế là lái một chiếc ô tô, nếu như Đinh Vũ Cầm ở trước cửa sổ là có thể nhìn thấy được, đoán chừng hầu hết người nhìn thấy tình huống này đều sẽ cho rằng Vương Đào là muốn chạy đi một mình.

Đinh Vũ Cầm rất muốn nói nhưng nàng không dám nói.

Cô sợ làm mất lòng Vương Đào bởi vì không tin tưởng hắn, chỉ khi mất đi Vương Đào, cô mới nhận ra mình cần Vương Đào đến nhường nào.

Trong vài ngày kể từ khi Vương Đào rời đi, cô mới thực sự nhận ra ngày tận thế là gì!

Vương Đào thấy Đinh Vũ Cầm không nói gì thì biết chắc là đã xảy ra chuyện gì.

"Nữ nhân ngu ngốc! Cho dù ta thật sự rời đi, ngươi không biết đi tìm ông chú đầu hói tới mở khóa phòng của ta ra sao! Trong nhà của ta có đồ ăn ngươi cũng không phải không biết! Nhưng ngươi lại đi tin tưởng một người xa lạ? Thật đúng là -"

Vương Đào có chút khó chịu mà khiển trách.

Cái chết của ông chú đầu hói khiến hắn cảm thấy khó chịu, mặc dù hai người trước đó là người xa lạ, nhưng đối phương dù sao cũng dạy cho hắn nguyên bộ kỹ thuật mở khóa, hơn nữa tính tình của đối phương cũng rất tốt, không phải những người có lòng tham không đáy kia, Vương Đào có ấn tượng rất tốt.

Kết quả, một người như vậy thế mà lại chết di .…

"Thật xin lỗi... ta... ô... ô..."

Đây vẫn là lần đầu tiên Vương Đào hung ác như vậy đối với Đinh Vũ Cầm, ngay lập tức dọa cho Đinh Vũ Cầm hoảng sợ, cô nắm chặt góc áo, rưng rưng nước mắt xin lỗi.

"Haizz, được rồi được rồi ... cũng không thể trách ngươi được..."

Nhìn vào dáng vẻ tiêu tụy sợ hãi của Đinh Vũ Cầm lúc này, Vương Đào cũng không đành lòng khiển trách nữa, dù sao cô cũng chỉ còn lại có 10 giọt máu, mắng thêm nữa thật đúng là sợ cô treơ.

Vương Đào đỡ Đinh Vũ Cầm ngồi trên ghế, sau đó từ trong túi móc ra một thanh sô cô la, bóc vỏ ra rồi đưa cho cô.

Đinh Vũ Cầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhưng lại có chút thật không dám nhận.

Vương Đào dứt khoát gạt đi mái tóc rối bù của Đinh Vũ Cầm, sau đó trực tiếp nhét thanh sô cô la đen nhánh vào trong miệng của cô một cách có hơi thô bạo.

"Ăn!"

"AL

Sau khi thấy Đinh Vũ Cầm vẫn có thể ăn được, Vương Đào lúc này mới đưa ánh mắt nhìn về phía thanh niên đeo kính nằm trên mặt đất.

Thanh máu của thanh niên đeo kính chỉ còn [5/100], vốn hắn không còn nhiều máu, lại bị Vương Đào đánh cho tê cả người, hiện tại đã ở vào trạng thái sắp chết.

Vương Đào sải bước đi tới, túm cổ áo thanh niên đeo kính rồi nhấc hắn lên khỏi mặt đất. "Tha, tha mạng..."

Thanh niên đeo kính run ray mở miệng kêu.

Vương Đào không nói nhảm, lập tức nắm cổ hắn sau đó đột nhiên dùng sức.

CạchI

[-5]

[0/100]

"Ách _—__"

Thanh niên đeo kính trợn mắt lên, đồng tử dần mất đi tiêu cự.

Đinh Vũ Cầm đang cúi đầu ăn sô cô la, toàn thân run rẩy.

Vương Đào quay đầu nhìn cô một cái.

"Chị dâu, ngươi trước tiên ở chỗ này chờ một lúc, ta đi một chút rồi sẽ quay lại, lần này đừng có mà chạy lung tung."

"Ta, được...
Bình Luận (0)
Comment