Chương 538: Thả hòm tiếp tết
Chương 538: Thả hòm tiếp tếtChương 538: Thả hòm tiếp tết
Trian Nhiễu Thụ căn hiện tại là 2 vạn máu, cách 10 vạn máu còn thiếu 8 vạn.
Muốn tăng thêm 8 vạn máu này, vậy thì cần phải có 80 viên Tinh hạch cấp 3 hoặc là 800 viên Tinh hạch cấp 2, lại hoặc là 8000 viên Tinh hạch cấp 1!
Vương Đào hiện tại mặc dù có chút vốn liếng, nhưng cũng không bỏ ra nổi để tiêu tốn nhiều như vậy!
Hết cách rồi, Vương Đào chỉ có thể lựa chọn dùng máu của mình để bồi dưỡng.
Dùng máu đến tẩm bổ cho Triền Nhiễu Thụ căn, bản thân mình sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, dưới tình huống bình thường chắc chắn không thể dùng, nhưng bây giờ tạm thời an toàn, có sự bảo vệ của đám người Lam Ngọc Liên, vấn đề không lớn.
Thế là Vương Đào tìm tới Lam Ngọc Liên, bảo nàng ta tới phối hợp với mình.
Vương Đào chuyển máu của mình tới tẩm bổ Triền Nhiễu Thụ căn, Lam Ngọc Liên thì bổ sung máu cho Vương Đào, bổ sung máu mặc dù tiêu tốn năng lượng, nhưng Vương Đào có thể cùng Lam Ngọc Liên tiến hành bổ sung năng lượng ... khá lắm, động cơ vĩnh cửu chính là đây!
Lam Ngọc Liên không rõ tình huống cụ thể vê Triên Nhiễu Thụ căn cho lắm, nhưng sau khi Vương Đào nói ra kế hoạch của mình cho nàng biết thì nàng ta lập tức đồng ý.
Thế là, hai người bắt đầu hành động.
Sau đó thì có hai chuyện nằm ngoài phán đoán của Vương Đào.
Chuyện thứ nhất là, tiêu tốn rất nhiều máu để tăng lượng máu tối đa cho Triền Nhiễu Thiết Thụ căn - Vương Đào tiêu tốn 10000 máu mới có thể để cho Triền Nhiễu Thiết Thụ căn tăng được 100 lượng máu tối đa cho Triền Nhiễu Thiết Thụ căn!
Chuyện thứ hai là, suy yếu là thực sự suy yếu a - suy yếu đến Vương Đào cũng không có cách nào chủ động bổ sung năng lượng giúp Lam Ngọc Liên, chỉ có thể để cho Lam Ngọc Liên chủ động.
Lam Ngọc Liên vừa bổ sung máu giúp Vương Đào lại vừa tự mình động thủ bổ sung năng lượng ... Vương Đào thấy vậy cũng có chút đau lòng. Tuy nhien con may ban than Lam Ngoc Liên lại thích thú, nàng ta cũng không cảm thấy mệt mỏi gì.
Thế là, hai người Vương Đào và Lam Ngọc Liên ở phong phòng tới cả một ngày không có đi ra ngoài.
Lục Anh Phượng cũng thiếu chút nữa cho rằng Lam Ngọc Liên có chuyện gì xảy ra, sau đó nàng ta tới xem, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên.
"Ban ngày ban mặt, thật không biết xấu hổ!"
Cuối cùng, ở vào thời điểm Lam Ngọc Liên cũng đã mệt đến mệt lả, lượng máu của Triền Nhiễu Thiết Thụ căn tăng đến 10 vạn!
Không có còn bị Triền Nhiễu Thiết Thụ căn hút máu, Vương Đào mặc dù vẫn còn trong trạng thái suy yếu, trạng thái suy yếu này còn duy trì trong một ngày, nhưng không có suy yếu biến thái đến 99% như trước đó, đã có thể hoạt động.
Vương Đào ôm lấy Lam Ngọc Liên.
"Được rồi, đã đủ."
"Hô - mệt chết tỷ tỷ!"
Nghe thấy lời nói của Vương Đào, Lam Ngọc Liên lập tức như được thả lỏng, cả người giống như một con cá chết dựa vào ngực Vương Đào, nàng ta vừa tốn thể lực lại vừa tốn tinh thần, người bình thường khả năng thật đúng là không gánh được, tuy nhiên cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất sáu khi nàng ta dùng trị liệu như vậy, nàng ta càng quen thuộc hơn đối với loại siêu năng lực này.
"Vất vả."
Vương Đào nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng.
"Hừ, nam nhân xấu xa... ta nghỉ ngơi một lúc..."
Lam Ngọc Liên hừ một tiếng, sau đó nằm sấp trên người Vương Đào mà ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Lam Ngọc Liên tỉnh lại trong ngực Vương Đào.
Nhìn thấy Vương Đào còn đang ôm chính mình, để cho mình nằm thoải mái trong vòng tay hắn, trong lòng Lam Ngọc Liên có chút ngọt ngào.
"Vương Đào, dường như ta càng ngày càng thích ngươi ...' Nàng ta lầm bam một tiếng.
Vương Đào mở mắt ra, hôn lên trán nàng ta một cái nói:
"Tỉnh rồi sao? Còn ngủ nữa không?"
"Không ngủ nữa, rời giường thôi!"
Lam Ngọc Liên là một người có tính kỷ luật cao, hôm qua điên cuồng cả một ngày, hôm nay cần phải làm việc, nàng ta mới tiếp nhận căn cứ này, lại mới bắt đầu cải cách, cho nên trong khoảng thời gian này sẽ khá bận.
"Được.'
Mặc dù cả hai đều có thể chất rất mạnh mẽ, không có gì nghiêm trọng, nhưng Vương Đào vẫn hơi yếu là do trạng thái suy yếu của hắn vẫn chưa biến mất, còn Lam Ngọc Liên là do nỗ lực quá nhiều về thể chất và tinh thần.
"Cuối cùng thì các ngươi cũng bỏ được mà rời khỏi giường..."
Lúc ăn sáng, Lục Anh Phượng thực sự nhịn không nổi mà than thở một câu, nàng ta sợ Lam Ngọc Liên ở độ tuổi trẻ như vậy không biết kiềm chế bản thân, nếu cơ thể xảy ra chuyện gì sẽ gặp rắc rối. "Khục."
Lam Ngọc Liên hơi đỏ mặt.
Mặc dù nàng ta và Vương Đào làm là làm chính sự, nhưng vấn đề này lại không dễ giải thích.
"Ta ăn xong rồi, ta đi làm việc đây!"
Lam Ngọc Liên ngay lập tức kéo theo Lục Anh Phượng rời đi như thể đang chạy trốn. ...
Sau bữa ăn, trong nhà chỉ còn lại có hai người là Vương Đào và Giang Thi Tuyết.
Vừa Đào vừa vuốt tóc Giang Thi Tuyết vừa nhìn vào Triền Nhiễu Thiết Thụ căn ở trên cổ tay của mình.
[Binh khí cấp 3 - Triền Nhiễu Thiết Thụ căn]
[HP: 100000/100000]
[Trạng thái: Thức tỉnh]
[Tăng phúc: HP, Tấn công, Phòng ngự, Phòng cháy]
[Độ phù hợp: 100%]
Cũng không uổng công hắn bỏ ra nhiều sức như vậy, cuối cùng cũng đã đạt tới 10 vạn máu! Tính cả 3 vạn máu của bản thân Vương Đào nữa, này tương đương với việc hắn có được 13 vạn máu!
"Hiện tại cũng xem như là có thể thăng cấp lên Dị Năng giả cấp 3 rồi ... sau khi đạt tới Dị Năng giả cấp 3, hắn sẽ đi gặp người ... bạn cũ kial"
Vương Đào nhỏ giọng lầm bầm.
Hắn vẫn chưa quên con quái vật cấp bốn 10 vạn máu mà hắn gặp phải trước đây.
Thời điểm Dị Năng giả cấp 2, hắn gần như không có sức phản kháng, nếu như hắn lên tới Dị Năng giả cấp 3, cộng thêm 10 vạn máu từ Triên Nhiễu Thiết Thụ căn, lại kéo theo Dị Năng giả cấp ba khác đi theo, có thể có sức đánh một trận hay không?
Đã Lam Ngọc Liên trở thành nữ nhân của mình, vậy trước khi hắn đi, chuẩn bị xem liệu mình có thể giúp nàng đối phó với mối đe dọa tiềm ẩn này hay không.
"Ông _—__1"
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng ong ong quen thuộc.
"Ừm? Thả hòm tiếp tết"
Vương Đào lập tức cùng Giang Thi Tuyết chạy đến, có thể nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện một cái chấm đen nhỏ.
"Tần suất thả hòm tiếp tế gần đây rất cao a, cách lần nhảy dù trước cũng không có mấy ngày ... đi, đi xem một chút!"
Nhìn vào phương hướng bay của chiếc máy bay, rõ ràng không bay qua bầu trời của căn cứ.
Ở sau khi Lam Ngọc Liên nghe được âm thanh này thì cũng bắt đầu sắp xếp nhân thủ ra ngoài nhặt hòm tiếp tế.
Sau khi nàng ta mời tất cả người sống sót khác trong thành phố Tử Kinh đến căn cứ, hiện tại có một cái chỗ tốt rất không tệ - không có người nào tranh hòm tiếp tế với bọn họ.
"Vương Đào, ngươi cũng muốn ra ngoài sao?"
Lam Ngọc Liên đi tới bên cạnh Vương Đào hỏi.