Chương 59: Tình huống của người sống sót
Chương 59: Tình huống của người sống sótChương 59: Tình huống của người sống sót
Vương Đào nghĩ đến, Âu Doanh Doanh này không phải chính là một trong những người sống sót bị mắc kẹt trong nhà máy nước sao! Trong điện thoại di động của mình vẫn còn lưu giữ "kiệt tác" của cô và người đàn ông đã có gia đình.
Vậy mà ngoài ý muốn liên lạc được với bọn họ...
Suy nghĩ một lát, Vương Đào mở miệng nói:
"Các ngươi có tổng cộng mấy người? Tình huống như thế nào?"
"Ba người! Chúng ta có tổng cộng ba người, có một người còn là cảnh sát! Nhưng chúng ta bị vây trong một cửa hàng trà sữa, bên ngoài đều là zombie.... ô ô..."
Bên phía đối phương khẽ khóc và nói.
"Cửa hàng trà sữa tên gọi là gì? Các ngươi có bị thương không? Ngươi để cho người cảnh sát kia nói chuyện."
Vương Đào vẫn tương đối tò mò về tình trang hien tai cua bon ho, cho nen hoi them mấy câu.
"Cửa hàng trà sữa Tư Mỹ! Chúng ta đang ở quán trà sữa Tư Mỹ, phố thương mại Thụy Thải! Ta không bị thương, Vĩ Quang - a, chính là bạn đồng hành của ta bị thương, nhưng không phải bị cắn thương, hắn đang ngủ, còn vị cảnh sát Hàn kia, cô ấy bị mắc kẹt trong một cửa hàng Lưỡng Nguyên cách đó không xa, ta không biết tình huống của cô ta như thế nào ... đại ca, xin ngươi hãy cứu lấy chúng tal"
Vương Đào nhướng mày, nữ cảnh sát không đi cùng với bọn họ? Vậy bọn họ rất có khả năng sẽ gặp rắc rối al
Tính cách của đôi cẩu nam nữ này là đủ hung ác, nhưng ở trong tận thế, thực lực và dũng khí quan trọng hơn, cả hai bọn họ đều không có thực lực và đều là những kẻ hèn nhát, ở dưới tình huống không có người bảo vệ, đoán chừng rất khó sống sót.
Về phần cửa hàng trà sữa Tư Mỹ này, Vương Đào mặc dù chưa nghe nói qua, nhưng phố thương mại Thụy Thải thì hắn biết, chỗ đó cách trường đại học Thủy Trạch không xa. Nói theo cách khác, nhóm người này đã sắp đến căn cứ người sống sót ở đại học Thủy Trạch, nhưng lại bị mắc kẹt trước khi đến nơi, không biết nên nói họ là may mắn hay là xui xẻo đây.
"Các ngươi là bị mắc kẹt như thế nào? Bên ngoài có nguy hiểm gì không?”
Vương Đào lại hỏi tiếp.
"Trước đó chúng ta gặp phải một con zombie rất khủng bố, cảnh sát Hàn vì cứu chúng ta mà nổ súng! Mặc dù cô ta dường như đã giết chết con zombie đó, nhưng tiếng súng đã thu hút một lượng lớn zombie, chúng ta buộc phải tách ra, Vĩ Quang chính là ở vào thời điểm chạy trốn mà bị thương..."
Zombie rất khủng bố? Chẳng lẽ là zombie đặc thù!
Sử dụng súng ở quảng trường, hậu quả vậy không cần nghĩ.
Nữ cảnh sát chắc chắn biết hậu quả nhưng vẫn nổ súng để cứu người, không thể không nói, mặc dù bản thân Vương Đào sẽ không trở thành loại người như vậy nhưng hắn vẫn rất ngưỡng mộ những người như vậy. Vương Đào suy nghĩ một lát lại nói:
"Trong cửa hàng trà sữa ngươi ở không có đồ ăn sao?"
"Có... nhưng bên ngoài có rất nhiều zombie, bọn chúng còn đang đập cửa ... ta rất sợ, xin đại ca, ngươi có thể phái người đến cứu chúng ta được không..."
Phái người?
Vương Đào sửng sốt một lát, sau đó nhướng mày.
Âu Doanh Doanh này rõ ràng đã hiểu lầm điều gì đó, chẳng lẽ cô ấy cho rằng mình đến từ căn cứ người sống sót Thủy Trạch sao?
Vương Đào cũng không giải thích, hắn lại hỏi rất nhiều vấn đề.
Âu Doanh Doanh giống như nắm lấy một cọng rơm cứu mạng, đã một mạch kể cho Vương Đào nghe mọi chuyện đã xảy ra trên đường đi.
Đương nhiên, cô ấy không kể chỉ tiết về những gì đã xảy ra bên trong nhà máy nước.
Sau khi nghe xong những lời này, Vương Đào cũng đại khái hiểu được tình huống của bọn họ. Sau khi ba người thoát khỏi nhà máy nước, họ rất may mắn, không gặp phải zombie quy mô lớn, hơn nữa Hàn Nhị rất quen thuộc với đường đi ở đây, cho nên trước khi tiến vào phố thương mại Thụy Thải, xem như hành trình rất thuận lợi.
Âu Doanh Doanh nói, Hàn Nhị lúc đó không muốn đi vào phố thương mại Thụy Thải, đi từ nơi này mặc dù có thể gần hơn, nhưng trên phố thương mại nhất định có rất nhiều zombie.
Nhưng sau đó khi ba người quan sát một lát, lại phát hiện phố thương mại không có zombie nào, ngược lại rất vắng vẻ.
Tôn Vĩ Quang cảm cơ hội này quá tốt không nên bỏ lỡ.
Trước đây bọn họ đã từng nhìn thấy những zombie lang thang quanh nhà máy nước, nói không chừng những zombie trên con phố này cũng vừa rời đi.
Thế là, Âu Doanh Doanh cũng đồng ý với ý kiến của Tôn Vĩ Quang, thiểu số phục tùng đa số, ba người lập tức tiến vào con phố thương mại.
Trên thực tế, bọn họ đã có thể đi qua phố thương mại một cách an toàn, nhưng sau khi Tôn Vĩ Quang nhìn thấy cửa hàng trà sữa, hắn nhất quyết vào trong lấy hai cốc trà sữa cho hai cô gái.
Lúc đó cửa quán trà sữa đang mở, có thể nhìn thấy bên trong không có gì nguy hiểm, Hàn Nhị cũng cho phép, đúng lúc phía trước có một con zombie, Hàn NHị định âm thẩm đi tới giải quyết nó, Tôn Vĩ Quang và Âu Doanh Doanh thì cùng đi tới cửa hàng trà sữa.
Kết quả Tôn Vĩ Quang làm ra tiếng vang trong cửa hàng trà sữa, dẫn đến đột nhiên thu hút tới một con zombie kinh khủng.
Mắt thấy hai người sắp xong đời, Hàn Nhị quả quyết nổ súng từ xa, trực tiếp bắn trúng vào con zombie.
Con zombie này lập tức thay đổi mục tiêu và chạy về phía Hàn Nhi.
Âu Doanh Doanh nhìn thấy con zombie kia đi theo Hàn Nhị tiến vào bên trong một cửa hàng thủ công mỹ nghệ, ngay sau đó là vài tiếng súng vang lên, con zombie đó ngã xuống đất, Hàn Nhị tạm thời được an toàn, nhưng những phát súng này đã thu hút một lượng lớn zombie.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Au Doanh Doanh và Tôn Vĩ Quang hoảng Sợ trốn vào quán trà sữa, dưới sự chỉ huy của Hàn Nhị bọn họ nhanh chóng kéo cửa cuốn xuống...
Đây đã là chuyện của ngày hôm qua.
Tình huống hiện tại là, bên ngoài đều có zombie, Hàn Nhị tách ra khỏi bọn họ, hai bên đều không biết tình huống của đối phương.
Về phần vấn đề bộ đàm, là bởi vì trước đó Hàn Nhị nhặt được một cái máy phát điện nhỏ, cô ta bảo Tôn Vĩ Quang dùng nó để sạc bộ đàm, cho nên bộ đàm còn ở trong tay hai người Âu Doanh Doanh...
Sau khi hiểu được thông tin này, Vương Đào lập tức mở miệng nói thẳng:
"Các ngươi kiên trì chờ cứu viện, kiên trì lên!"
Sau đó không để cho đối phương có cơ hội nói chuyện, lập tức tắt bộ đàm.
"Vương Đào, ăn cơm!"
Lúc này, đúng lúc Đinh Vũ Cầm lên tâng gọi Vương Đào ăn cơm.
"Tới."
Vương Đào phủi mông một cái xuống tang.
Trên bàn ăn, Đinh Vũ Cầm xới cơm cho Vương Đào, chờ sau khi Vương Đào ngồi xuống cô mới ngồi, sau đó cô ta có hơi tò mò mà hỏi:
"Vương Đào, vừa rồi ngươi liên lạc với ai vậy?"
"Một đám người sống sót, ta từng gặp bọn họ trước đó..."
Vương Đào giải thích ngắn gọn và kể lại câu chuyện đôi cẩu nam nữ đó cố tình làm hại người.
"Vậy mà dùng tính mạng của đồng đội đi đổi lấy cơ hội chạy trốn cho chính mình ... bọn họ quá tàn nhẫn!"
Đinh Vũ Cầm có chút sợ hãi, cô cảm thấy nếu ở trong hoàn cảnh như vậy, cô có thể không sống nổi tới một ngày.
Tuy nhiên càng như vậy cô càng cảm kích đối với Vương Đào, nếu như không có Vương Đào, cô ta chắc chắn đã chết từ lâu rồi...
"Tận thế, có cái gì mà tàn nhẫn hay không tàn nhẫn, nếu như ta bị ép đến cùng đường, nói không chừng ta cũng sẽ làm như vậy đây, chị dâu ngươi thế nhưng là phải cẩn thận."
Vương Đào cười lắc đầu.
Mặc dù giọng điệu của hắn là trêu đùa, nhưng bản chất con người không chịu nổi khảo nghiệm, hắn cũng không dám cam đoan chính mình có thể làm được như thế hay không.
"Ngươi chắc chắn sẽ không!"
Đinh Vũ Cầm trợn mắt nhìn Vương Đào.
Nhìn thấy cơm trong bát Vương Đào đã hết, cô lại vội vàng đứng lên xới cơm cho Vương Đào.
Vương Đào đột nhiên mở miệng:
"Buổi chiều ta sẽ đi tới tòa nhà số 3 một chuyến, chị dâu ngươi ở nhà đừng có chạy lung tung.
"A? Ngươi định làm gì đấy?"
Đinh Vũ Cầm vội vàng hỏi.
"Để xem liệu có thể giết chết zombie bên trong tòa nhà số 3 hay không."
Nghe được điều này, Đinh Vũ Cầm lập tức có chút lo lắng nắm lấy tay Vương Đào.
"Ngươi... ngươi có thể đừng đi được không? Quá nguy hiểm! Dù sao những con zombie đó ở bên trong tòa nhà đó cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta..."
Vương Đào trở tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô.
"Zombie là nhất định phải giết, bởi vì giết zombie sẽ mạnh lên - Sau này ta sẽ lấy hai con zombie tàn phế để cho ngươi thử, ngươi sẽ biết."
"A? Ta không được..."
Đinh Vũ Cầm vội vàng khoát tay.
Vương Đào đưa mắt nhìn cô.
"Chị dâu, lại không nghe lời rồi? Ta nói ngươi làm được thì ngươi sẽ làm được!"
Giọng điệu không cho từ chối.
Đinh Vũ Cầm bất đắc dĩ cúi đầu, gắp cơm trắng trong bát.
"... Nha"