Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 58 - Chuong 58: Lien He Ngoaiy Muon

Chuong 58: Lien he ngoaiy muon Chuong 58: Lien he ngoaiy muonChuong 58: Lien he ngoaiy muon

"Ta .… xin lỗi ngươi Vương Đào, thật xin lỗi"

Sau khi nghe Vương Đào nói, Đinh Vũ Cầm có chút hoảng sợ mà xin lỗi.

Mặc dù trong lời nói của Vương Đào dường như có gì đó không đúng, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ.

Bởi vì những gì Vương Đào nói đều là sự thật, Vương Đào thực sự đã làm rất nhiều điều cho cô.

Vương Đào rõ ràng đã có cơ hội để rời đi, nhưng hắn vẫn quay lại cứu cô, đây là sự thật không thể chối cãi!

"Thực xin lỗi, đều là lỗi của ta, ta là nữ nhân xấu không có lương tâm ... Thực xin lỗi!"

Nước mắt Đinh Vũ Cầm trào ra như mưa.

Vương Đào cười lạnh nói:

"Vậy chị dâu, ngươi cảm thấy ngươi cần phải làm như thế nào?"

"Ta, ta ... ta nhất định sẽ nghe lời ngươi, ta sẽ làm bất cứ điều gì mà ngươi yêu cầu” Đinh Vũ Cầm vội vàng nói.

"Thật?"

"Thật!

"Được rồi, vậy ngươi đi thay bộ quần áo này đi."

Vương Đào chỉ vào chiếc váy cưới màu trắng treo dưới ảnh cưới.

"Chị dâu, ngươi đang nhìn cái gì vậy? Không phải ngươi nói ngươi sẽ nghe lời của ta sao?"

Đinh Vũ Cầm cắn môi dưới, cuối cùng thở dài.

"Vương Đào, ta nghe lời ngươi mặc váy cưới vào, nhưng xin ngươi đừng chà đạp ta...

"Chị dâu ngươi yên tâm, ta chỉ nhìn từ xa thôi, không chạm vào ngươi đâu"...

"Ngươi, ngươi đã hứa không chạm vào ta mà..."

"Chị dâu yên tâm, ta chỉ định sờ vào chất liệu váy cưới thôi, ta đã lớn như vậy rồi còn chưa bao giờ được sờ vào đây!"...

"Ngươi, ngươi đã hứa chỉ chạm vào váy cưới mà..."

"Chị dâu ngươi yên tâm, ta chỉ xoa bóp giúp ngươi mà thôi, sẽ không làm gì ngươi đâu!"...

“Ngươi, ngươi...

"Ta chỉ xoa thôi..."

"Ừm -"...

Một tiếng sau.

"Đều tại ngươi, ô ô..."

Đinh Vũ Cầm mặc áo cưới xốc xếch, nằm trong vòng tay Vương Đào mà khóc lớn.

Vương Đào nhìn thoáng qua bức ảnh cưới trên tường, sau đó đưa tay nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc bởi vì dính mồ hôi mà dính trên trán Đinh Vũ Cầm ra.

"Chị dâu, thật xin lỗi, ta không cẩn thận nên đã làm bẩn áo cưới của ngươi, cùng lắm thì ta sẽ giặt cho ngươi!"

"Ngươi, ngươi thật không biết xấu hổ, lưu manh, kẻ xấu... a——"

"Ta rất tức giận, gọi chông nghe một chút, không phải vậy hôm nay không xong." "Có gọi hay không?”

".. chồng..."

“Chị dâu thật ngoanl"

"Trong nhà chị dâu cũng chứa rất nhiều nước đi, chúng ta đi tắm rửa một chút, buổi tối chúng ta ở đây nghỉ ngơi."

"... Ngươi!"...

Ngày hôm sau.

Vương Đào dậy sớm.

Nhìn Đinh Vũ Cầm ở bên cạnh còn đang ngủ, Vương Đào lập tức võ cô.

"Chị dâu, nắng chiếu vào mông rồi!"

Đinh Vũ Cầm mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, nhìn vào đồng hồ trên tường mới sáu giờ, lập tức dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Vương Đào.

"Ừm, chủ yếu là do giường ở nhà ngươi quá mềm, ta ngủ không quen."

Vương Đào mở miệng nói trông có chút muốn ăn đòn.

"Đáng đời!"

"Cho nên ta nghĩ mình cần phải ngủ thường xuyên hơn, dù sao cũng tận thế rồi, ta phải thay đổi thói quen xấu là chọn giường!"

"... không muốn để ý tới ngươi!"

Như đã tỉnh rồi, Đinh Vũ Cầm nhanh chóng rời giường đi nấu ăn, cô sợ Vương Đào lại giở trò xấu.

Vương Đào cũng không ngăn cản mà nhìn về phía thanh máu của mình với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Lại hồi máu!"

Lượng máu hiện tại của hắn là [360/480], vậy điều này có nghĩa là thời gian hồi chiêu cho động tác phục hồi máu này là một ngày?

Mỗi lần có thể hồi (bổ) 100 máu đã xem như là rất trâu rồi, dù sao nếu như không dựa vào chiêu hồi máu này, muốn dựa vào thời gian tới khôi phục thế nhưng là rất chậm.

Cũng không biết, năng lực hồi máu này đến cùng là năng lực của Vương Đào hắn, hay là năng lực của Đinh Vũ Cầm ... này thật đúng là khó mà nói.

Dù sao sau ngày tận thế, hắn có năng lực nhìn thấy thanh máu và giết quái rơi bảo vật, không chừng Đinh Vũ Cầm cũng có một ít năng lực.

Nhưng không có cách nào để chứng minh điều này, trừ khi đi thử với những người phụ nữ khác, khục.

Sau khi rời giường, Vương Đào vô tình tìm thấy một chiếc mặt nạ đầu lâu ở nhà Đinh Vũ Cần, hắn liền mang thứ đó đi lên tầng.

"Chị dâu, đây có phải là thứ mà ngươi cố ý cho ta hay không?”

Sau khi Đinh Vũ Câm nhìn thấy thứ hắn cầm trong tay thì lập tức hơi đỏ mặt.

"Vậy thì cám ơn ngươi, ta rất thích"...

"Vương Đào, ngươi nhìn ta sắp xếp có đẹp hay không!"

Trên sân thượng, Đinh Vũ Cầm nhìn vào những cây rau hẹ mà cô đã sắp xếp gọn gàng, hô lên với Vương Đào như thể đang tranh công.

Vương Đào đang dùng ống nhòm quan sát zombie quay lại và nhìn thấy, Đinh Vũ Cầm trên người đang mặc trang phục công sở và một chiếc tất đen đang cong mông hý hoáy với rau hẹ, lập tức gật gật đầu. "Đẹp!"

"Hắc hắc, gọn gàng làm sao!"

Đinh Vũ Cầm nhìn vào những rau hẹ xanh mon mởn trước mắt này, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Ngoài rau hẹ ra, xung quanh còn có rất nhiều cây xanh, cô đã thu thập hết cây xanh trong tòa nhà này đến đây.

"Đáng tiếc trời cũng không mưa..."

Đinh Vũ Cầm lẩm bẩm trong khi tưới rau hẹ và nhiều cây xanh.

Ngay trước ngày tận thế có một trận mưa lớn, sau đó thì đều là những ngày nắng, nếu không có một ít nước dự trữ trong tòa nhà thì sớm đã không đủ dùng rồi.

Tuy nhiên, lượng nước còn lại cũng không nhiều, dù sao đã hơn chục ngày kể từ khi nguồn nước bị cắt, phần lớn đã biến chất, cũng chỉ có thể giặt quần áo, tắm rửa, tưới cây xanh...

Nước uống, đều là đến từ những thùng nước lọc do Vương Đào cung cấp.

Nghe được câu nói thâm của Đinh Vũ Cầm, Vương Đào cũng ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời trong xanh, không một gợn mây.

Nhưng điều hắn đang nghĩ không phải là mưa mà là nghĩ lúc nào có thể nhặt được một hòm tiếp tế nữa thì tốt.

Về phần nước, ngoại trừ giết zombie đều sẽ rơi nước lọc ra, còn có thể giải quyết bằng cách đào giếng.

Chỉ có điều lúc này hắn không có công cụ đào giếng, nếu như có thể tìm được ống thép dài, hắn có thể thử khoan một cái giếng đường kính vài cm.

Nhà hắn vốn sống ở nông thôn, khi đó nhà nào cũng có nước giếng, hắn cũng biết làm như thế nào, chẳng qua chỉ cần một số công cụ và sức lực.

"Chị dâu đi thôi."

Vương Đào đi tới, vỗ vào cái mông của Đinh Vũ Cầm.

"AI"

Đinh Vũ Cầm trợn mắt nhìn Vương Đào, sau đó đi theo đằng sau Vương Đào nói:

"Vương Đào, bữa trưa chúng ta nên ăn gì?"

Mấy ngày trước, cô không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng những ngày tận thế có thể kén ăn ... đây đều là Vương Đào mang cho cô.

"Chính ngươi xem mà làm a - được rồi, hôm nay ăn những bao đồ ăn kia, thay đổi khẩu vị."

Sau lần ra ngoài một chuyến, vật tư trong nhà xem như phong phú, cũng có tư cách để chọn lựa.

"Được!"

Buổi trưa, Đinh Vũ Cầm đang nấu ăn trong bếp, còn Vương Đào đang nghịch radio và bộ đàm.

Kể từ lần cuối cùng liên lạc với những người sống sót khác thông qua bộ đàm ở nhà máy nước, Vương Đào thích chơi thứ này khi rảnh rỗi.

"Tư tư ... tư tư ... có người nào có thể nhận được hay không... tư tư..."

"Ừm2?"

Nghe được âm thanh trong bộ đàm, hai mắt Vương Đào sáng lên, hắn nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, nhưng tín hiệu vẫn không tốt lắm.

"Chị dâu, ta lên mái nhà một chuyến, cơm chín thì gọi ta."

"Được rồi!"

Vương Đào cầm bộ đàm chạy lên mái nhà.

"Có ai có thể nhận được hay không... tư tư...

Mái của tòa nhà thông thoáng, địa hình cao, không có vật cản, vừa lên tới, tín hiệu đã tốt hơn rất nhiều.

Vương Đào ấn nút truyền tin của bộ đàm.

"Ngươi là ai? Ở đâu? Nhắc lại, ngươi là ai? Ở đâu?"

"A a a! Cuối cùng có người nhận được! Ta tên là Âu Doanh Doanh, chúng ta bị nhốt rồi, xin cứu chúng ta..."

"Âu Doanh Doanh?"

Cái tên này, nghe sao có hơi quen tai.
Bình Luận (0)
Comment