Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 83 - Chương 83: Ngươi, Ngươi Là Vương Đào?

Chương 83: Ngươi, ngươi là Vương Đào? Chương 83: Ngươi, ngươi là Vương Đào?Chương 83: Ngươi, ngươi là Vương Đào?

Vương Đào quan sát một chút, những đồ ăn này không có gì khác biệt so với những đồ ăn dùng phiếu lương thực đổi lấy, đều là cháo không biết dùng những loại thực phẩm nào làm ra, chỉ là lượng nhiều hơn một chút.

Những người mới sống sót này lập tức vui mừng khôn xiết, phần lớn trong số họ chỉ có thể kiếm được một phiếu lương thực cho một ngày làm việc, chút đồ ăn này căn bản ăn không đủ no, chỉ có thể chống đỡ không đói chết.

Bây giờ nhìn thấy số lượng lớn đồ ăn này, mọi người đều vui mừng đến nỗi cuối cùng cũng có thể có một bữa ăn no al

Vương Đào đối với những món ăn này không có mấy hứng thú, nhưng dù sao cũng là người ta chuẩn bị, hắn lấy một cái bát nhỏ, ăn hai miếng tượng trưng.

Mà Trần Tráng và Hàn Nhị thì không có thận trọng giống như Vương Đào, cả hai đều cầm bát lớn và ăn uống có phần không kiêm chế. Trân Tráng vừa ăn vừa giải thích với Vương Đào rằng không phải ai cũng có thể đến dự buổi lễ chào mừng người mới này, người bình thường chỉ có thể đến hai lần, ngoại trừ lần đầu tiên được chào đón ra còn có thể kiếm một bữa ngoài mức quy định, đây cũng là lý do tại sao chỉ có hơn hai trăm người có mặt ở đây trong khi căn cứ có tới năm trăm người, không phải bọn họ không muốn đến mà là bọn họ không được đến.

Mà Trần Tráng là một trong số ít bác sĩ trong căn cứ được hưởng một số đặc quyền nhất định, ví dụ như hoạt động kiếm cơm này chẳng hạn, hắn có thể tham gia không giới hạn.

Loại thức ăn này do mấy đầu bếp trong căn cứ của bọn họ nghiên cứu ra, bao gồm việc trộn các loại thức ăn lại với nhau, sau đó hầm thành kiểu cháo, giống như xương gì đó, dưới tình huống bình thường người là không cách nào ăn, giống như xương, trong tình huống bình thường người ta không thể ăn được, nhưng thực phẩm chế biến theo cách này có thể ăn được, có thể tiết kiệm được rất nhiều lương thực.

Về cơ bản, sử dụng bất cứ thực phẩm nào có sẵn ở căn cứ, tuy rằng ngày nào cũng là cháo, nhưng mùi vị mỗi ngày là khác nhau.

Về phần vấn đề thức ăn này ăn có ngon hay không ... nhìn vào mọi người bao gồm cả Trần Tráng và Hàn Nhị đều ăn đến dáng vẻ trông rất đã kia, Vương Đào khôn ngoan không hỏi thêm câu nào nữa.

Lúc này, ba tên Ủy viên kia đi về phía phương hướng Vương Đào.

"Chào ngươi, ngươi chính là Vương Đào phải không? Chào mừng ngươi trở thành thợ săn của căn cứt"

Tiểu lão đầu Nhâm Kiệt cười híp mắt vươn tay ra.

Nghe được từ thợ săn, những người xung quanh không khỏi kinh ngạc mà kêu lên, trong căn cứ, một thợ săn tượng trưng cho người có năng lực đối phó zombie và tìm kiếm vật tư! Đây chính là một cái đùi thật sự!

"Chào ngươi."

Vương Đào không kiêu ngạo không tự ti đưa tay bắt tay với đối phương.

Hắn vốn tưởng rằng đối phương đến nói chuyện với hắn về Dị Năng giả, chuyện Ủy viên, nhưng không nghĩ tới đối phương đến động viên hắn vài câu, cho hắn một ngum máu gà rồi rời đi.

Vương Đào hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía Trần Tráng, Trần Tráng nói nhỏ bên tai Vương Đào:

"Phần lớn thời gian hôm nay Vệ trung đội đều đang ngủ, còn chưa kịp nói chuyện của ngươi cho bọn hắn biết, chúng ta cũng không thêm lời, cho nên bọn họ còn chưa biết thực lực của ngươi, đương nhiên, nếu như ngươi tiết lộ mà nói, ta có thể nói giúp ngươi một chút."

"Vậy thôi, chờ một chút đi."

Vương Đào thờ ơ lắc đầu.

Tiểu lão đầu Nhâm Kiệt không chỉ trò chuyện với Vương Đào một lúc mà còn nói chuyện với những người khác một lúc, nhìn có vẻ rất bình dị gân gũi, không hề giống cấp trên chút nào.

Lưu Giang chuyên gia máy tính một mực đi bên cạnh Nhâm Kiệt, cũng không nói gì nhiều, cảm giác hắn căn bản không quan tâm nhiều lắm đến những chuyện này, hoặc là nói có chút hiền lành.

Về phần Phùng Minh An thì gọi Hàn Nhị đến một nơi xa, khuôn mặt mỉm cười đang nói điều gì đó với cô.

Vương Đào không muốn nghe lén người khác nói chuyện, nhưng khả năng nghe của hắn lại tương đối tốt, nghe thấy Phùng Minh An nói về việc bổ nhiệm Hàn Nhị làm trưởng phòng.

Vương Đào đột nhiên có chút kinh ngạc, hắn cũng không ngạc nhiên Hàn Nhị đi cửa sau, dù sao đều là lúc này rồi, có quan hệ mà không dùng thì phí, hắn ngạc nhiên chính là, Hàn Nhị giống như không có nói cho Phùng Minh An biết chuyện mình có siêu năng lực, bằng không còn làm trưởng phòng làm gì a, trực tiếp chính là Ủy viên.

Vương Đào không biết Hàn Nhị cân nhắc như thế nào, nhưng đối phương không muốn để lộ vậy hắn cũng không cần thiết phải lắm lời.

Sau khi Hàn Nhị rời khỏi Vương Đào, lập tức có một số cô gái tới bên cạnh Vương Đào, nói là muốn làm quen với Vương Đào một chút.

Trân Tráng lập tức ném cho Vương Đào một ánh mắt mà mọi người đều có thể hiểu được, sau đó lặng lẽ rời đi, tặng không gian cho Vương Đào. "Ngươi, ngươi là Vương Đào?"

Đột nhiên, có một giọng nói mang theo vẻ ngạc nhiên vang lên

Vương Đào quay đầu lại, cau mày nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, cô ấy trông rất quen, nhưng trong lúc nhất thời hắn lại không nhớ ra đó là ai.

"Vương Đào, là ta à, Hoắc Tử Di! Vết sẹo trên mặt ngươi vậy mà biến mất! Ta cũng không dám nhận..."

'A, hóa ra là ngươi a.'

Nghe được cái tên này, Vương Đào lúc này mới nhớ ra đối phương là ai, Hoắc Tử Di là một ngôi sao hạng F (tuyến 18), trước đây đã từng hợp tác với Vương Đào trong một vài bộ phim.

Tất nhiên, nói là hợp tác nhưng thực tế hai người không có nhiều tương tác.

Bởi vì Vương Đào chỉ là một nhân vật phản diện thậm chí còn không lộ ra bộ mặt thật, mà Hoắc Tử Di dù sao cũng là một ngôi sao nhỏ có thể lộ mặt, hai người bọn họ căn bản không cùng đẳng cấp.

Hắn thi thoảng ngẫu nhiên chạm mặt với Hoac Tử Di, Hoắc Tử Di không nói ghét hắn nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, không thể bắt chuyện, dáng vẻ thế nhưng là rất cao ngạo lạnh lùng, nhiêu lắm cũng chỉ nhìn hắn hai ba lần, chỉ thế thôi, Vương Đào tự nhiên cũng sẽ không mặt nóng dán vào mông lạnh người ta (Mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình không được đáp lại, như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt), cho nên không thèm kết giao...

Hoắc Tử Nghị nhìn thấy Vương Đào nhớ ra mình, cô lập tức nắm lấy tay Vương Đào, hơi xúc động nói:

"Vương Đào, nhìn thấy ngươi còn sống thật tốt! Chúng ta đều còn sống!"

Vương Đào nhíu mày lại, Hoắc Tử Di lúc này nhiệt tình hơn bao giờ hết.

"Đúng vậy a, còn sống thật là tốt."

Vương Đào trả lời tùy ý cho qua, cũng rút tay về.

Trong lòng Hoắc Tử Di lập tức căng thẳng, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, Vương Đào giống như không có hứng thú giao lưu với mình.

Nếu như là trước ngày tận thế, gặp phải tình huống như thế này cô nhất định sẽ nhân cơ hội rời đi, nhưng hiện tại, đây chính là ngày tận thế...

Cô như thể có chút thân quen chọc vào cơ bắp trên cánh tay Vương Đào, lập tức có chút sợ hãi than:

"Khục, Vương Đào, ta cảm thấy ngươi cường tráng hơn so với trước đó rất nhiều al Ngươi bây giờ chắc có thể một mình chiến đấu với zombie phải không?"

"Tạm được."

Vương Đào trả lời qua loa.
Bình Luận (0)
Comment