Chương 84: Chuyện tại thành phố điện ảnh
Chương 84: Chuyện tại thành phố điện ảnhChương 84: Chuyện tại thành phố điện ảnh
Hắn không có thói quen trang bức gì, xem như nói cho Hoắc Tử Di bản thân mình là là Dị Năng giả thì sao, hơn nữa hắn cũng không có hứng thú gì với Hoắc Tử Di, cho nên cũng không buồn nói thêm.
Hoắc Tử Di nghe thấy Vương Đào trả lời qua loa, tuy nhiên cô vẫn không từ bỏ, cô bây giờ chỉ muốn tìm một cái đùi để ôm, bởi vì trước khi cô đến căn cứ, cô tận mắt chứng kiến một nữ thợ trang điểm bị một đám bảo vệ mắt đỏ hoe chà đạp đến chết, cô không muốn trở thành người tiếp theo.
"Vậy ngươi thật lợi hại al Vậy mà có thể một mình giết zombie! A đúng, lúc đó có phải ngươi không ở thành phố điện ảnh phải không? Ta hình như không có nhìn thấy ngươi ở trong số những người sống sót trong thành phố điện ảnh ..."
"A, ta nghỉ ngơi ở nhà."
"Khó trách al May mắn ngươi không ở thành phố điện ảnh, có thể ngươi không biết trong thành phố điện ảnh lúc đó thảm cỡ nào, chúng ta có thể sống sót đến bây giờ là điều khó có thể tưởng tượng được..."
Hoắc Tử Di lau nước mắt, một bộ vẻ mặt đáng thương, mấy người xung quanh cô dường như cũng nghĩ tới chuyện bi thảm nào đó, mỗi người đều nước mắt lưng tròng.
Mà Vương Đào nghe được điều này, lập tức có chút hứng thú, bất kể nói như thế nào, thành phố điện ảnh cũng là nơi hắn làm việc trong thời gian dài như vậy, ít nhiêu cũng có chút tình cảm, hắn muốn biết tình huống nơi đó đến cùng như thế nào.
"Nếu như ngươi không ngại có thể nói ta nghe một chút."
'A? Không ngại không ngại!"
Hoắc Tử Di vốn muốn tỏ ra đáng thương, tranh thủ sự đồng tình của Vương Đào một chút, nhưng không nghĩ tới Vương Đào cảm thấy hứng thú với tình huống của thành phố điện ảnh, tuy nhiên mực đích của nàng chính là tạo mối quan hệ với Vương Đào, cho nên nàng vội vàng lôi kéo Vương Đào đi tới một bên ngồi xuống, cẩn thận giải thích tình huống lúc đó cho Vương Đào.
"Ngươi không biết, khi đó ... Khi Hoắc Tử Di kể lại câu chuyện một cách sinh động, trên mặt Vương Đào hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ngươi nói là, một đội quân đi ngang qua và giải cứu một số người sống sót trong thành phố điện ảnh ... ngươi xác định không phải binh lính căn cứ Thủy Trạch chúng ta?"
"Không, trong đội quân đó có rất nhiều người! Họ cũng có xe tăng! Bọn họ đối phó với zombie bằng cách nghiền nát chúng ... tuy nhiên bọn họ dường như là đi ngang qua, đáng tiếc là lúc đó ta đã bị mắc kẹt, ta hướng đội quân đó cầu cứu, bọn họ căn bản không nghe được, không phải vậy ta cũng sẽ không thảm như thế này, hơn nữa ta nghe nói..."
Nói đến đây, Hoắc Tử Di có chút thân thân bí bí nhỏ giọng nói bên tai Vương Đào:
"Đội quân đó hình như chính là những người lính đang trên đường tập kết, mục tiêu của bọn họ là huyện Hồng Thạch, mà những người lính ở căn cứ Thủy Trạch chúng ta cũng muốn đi theo đội quân đó, nhưng không đuổi kịp nên bị bỏ lại phía sau..."
"2?"
Vương Đào lập tức có chút kinh ngạc. Loại chuyện này, Hoắc Tử Di chắc chắn không cần phải lừa hắn, đội quân này hẳn là sẽ đến căn cứ người sống sót Hồng Thạch, cứu người rất có thể không phải là nhiệm vụ chính, nhiệm vụ chính của họ có thể là tập trung tại căn cứ Hồng Thạch, xây dựng một căn cứ người sống sót cỡ lớn.
Những người sống sót được cứu kia chỉ có thể nói là may mắn.
Đương nhiên, Vương Đào cũng không hâm mộ, những gì Vương Đào hiện tại đang suy nghĩ chính là, căn cứ Hồng Thạch này hẳn là khá tốt, dù sao có nhiều lính và vũ khí như vậy, sau này có cơ hội có thể đi mở mang kiến thức một chút.
"Những người kém may mắn còn lại như ta bị mắc kẹt trong thành phố điện ảnh, nhưng may mắn thay, nơi chúng ta bị mắc kẹt là một căng tin, có nước uống có đồ để ăn, không đến mức đói khát, về sau chúng ta nghe thấy được có tiếng súng, sau khi tiếng súng thu hút hết lũ zombie đi, chúng ta nhân cơ hội này chạy ra ngoài, sau đó thì gặp người của căn cứ Thủy Trạch ... ta vẫn chưa thể nào quên cách mà đạo diễn của chúng ta bị lũ zombie xé xác ... ô ô ... thật đáng sợ." Vương Đào võ vào bả vai Hoắc Tử Di, sau đó nói chuyện hỏi thăm đơn giản với những người xung quanh Hoắc Tử Di, bọn họ đều là những người may mắn còn sống sót ở thành phố điện ảnh, có hai ngôi sao không bằng Hoắc Tử Nghị, những người khác đều là nhân viên làm việc trong ngành điện ảnh và truyên hình.
Thấy thời gian không còn sớm, Vương Đào đứng lên.
"Các ngươi trò chuyện đi, ta có chút buồn ngủ nên về trước."
"Vương tiên sinh đi thong thải"
Mấy người Hoắc Tử Di cũng đều vội vàng đứng lên, lịch sự chào tạm biệt Vương Đào.
Khí bóng dáng Vương Đào biến mất khỏi tâm mắt, Hoắc Tử Di hung hăng nắm chặt nắm tay.
"Vesl"
Mặc dù hôm nay cô chỉ nói chuyện một lát với Vương Đào nhưng cô cảm thấy đây là một khởi đầu tốt, dù sao mọi người đều ở cùng một cái căn cứ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cô cũng không tin còn không thể trở thành bằng hữu với Vương Đào, thậm chí tiến thêm một bước ... dù sao Vương Đào thế nhưng là thợ săn a, nếu như có thể ôm vào đùi Vương Đào, tối thiểu nhất cũng có thể cam đoan chính mình không chết đói!
Sáng sớm hôm sau.
Vương Đào nhìn thấy bên ngoài trời lại mưa.
"Hôm nay ra ngoài giết mấy con zombie, gom góp đủ vật liệu chế tạo cần thiết trong bản vẽ, thuận tiện liên lạc với Đinh Vũ Cầm một chút..."
Sau khi lên kế hoạch cho nhiệm vụ ngày hôm nay, Vương Đào đi tới tòa nhà hành chính, hắn muốn hỏi Trần Tráng một chút, tổn thương của Vệ Chấn Quốc như thế nào, hắn còn đang chờ thăng chức đây.
Sau khi đi tới tòa nhà hành chính, Vương Đào đột nhiên thấy được một cái thông báo.
Trong căn cứ mới thành lập một phòng gọi là phòng Hòa giải, Hàn Nhị làm trưởng phòng của phòng Hòa giải.
Người càng nhiều thì càng sẽ sản sinh ra mâu thuẫn, thời điểm căn cứ Thủy Trạch còn ít người thì còn tốt, có mâu thuẫn gì, hơi hòa giải một chút là có thể giải quyết dễ dàng, nhưng bây giờ dù sao cũng da có hơn 500 người sống sót, cần phải cử người ra phụ trách.
Hàn Nhị là một cảnh sát, mặc dù là cảnh sát hình sự, nhưng chắc là cũng có kinh nghiệm nhất định đối với phương diện hòa giải tranh chấp, cho nên để cho cô ta tới quản lý chuyện này cũng là hợp lý.
Vương Đào không rõ Hàn Nhị có biết chuyện Dị Năng giả có thể trực tiếp trở thành Ủy viên hay không, hắn đoán khả năng là cô chưa biết, nếu không Vương Đào cảm thấy cô cũng không cần thiết phải che giấu chuyện này, cũng sẽ không có người bắt cô đi cắt miếng thí nghiệm...
Đương nhiên, đây là chuyện của người ta, bản thân cô không nói, Vương Đào cũng sẽ không nói thêm lời nào.
Trân Tráng, bản thân hắn là một trong số ít bác sĩ ở trong căn cứ, hầu như lúc nào cũng bận rộn với công việc của mình, ngay buổi sáng thôi đã có rất nhiều người xếp hàng chờ để được hắn khám bệnh.
Mặc dù Trần Tráng có thể tùy ý lựa chọn khám hay không khám, nhưng dù sao thì hắn vẫn là người tốt bụng, trên cơ bản chỉ cân người tới tìm hắn khám bệnh hắn đều sẽ khám một chút và đưa ra kết luận.