Chương 89: Ngươi muốn làm gì? Đánh lén ta sao?
Chương 89: Ngươi muốn làm gì? Đánh lén ta sao?Chương 89: Ngươi muốn làm gì? Đánh lén ta sao?
Vương Đào đoán chừng người này hẳn là đã nhìn thấy quá trình tiêu diệt zombie của hắn.
Nếu như người này có ý tốt đối với mình mà nói, Vương Đào cảm thấy sau khi hắn xuống nên gọi mình mà không phải cầm vũ khí tìm hắn một cách lén lút như vậy.
"Không biết hắn muốn làm gì - bắt tới hỏi một chút chắc là sẽ biết!"
Vương Đào không bao giờ ngại suy đoán người khác với ý đồ xấu nhất, đặc biệt đây là tận thế, cẩn thận một chút chnug quy là không sai.
Nhìn người này từng chút một tiến về phía mình, Vương Đào lấy một chiếc gương nhỏ đặt xuống đất, sau đó đứng sau tường, bất động.
Từ trong gương nhìn thấy người này càng ngày càng gần, cho đến khi chỉ cách Vương Đào một góc, Vương Đào đột nhiên nhảy ra từ đằng sau đối phương, lập tức ôm lấy cổ đối phương cũng đoạt lấy vũ khí của hắn. "Ây..."
Người này lập tức mở to hai mắt ra mà nhìn, một mặt hoảng sợ, hai tay của hắn muốn bắt lấy cánh tay của Vương Đào, thân thể lắc lư không ngừng, chân đạp loạn xạ.
Nhưng hắn cảm giác như mình đang bị một chiếc kìm sắt kẹp chặt, bất cứ sự kháng cự nào cũng vô ích, ngược lại càng động thì càng siết chặt hơn.
Ngay khi hắn cảm thấy đôi mắt mình tối sâm xuống, sự kiêm chế trên cổ hắn đột nhiên biến mất.
"Khụ khụ ... hô ... khụ khụ..."
Không bị kẹp nữa, người này lập tức quỳ xuống đất, ôm lấy cổ mình mà nôn khan.
Tuy nhiên còn không đợi hắn kịp thở, một bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện, túm lấy cổ áo hắn.
Nhìn người đàn ông trước mặt mặc quần áo bảo vệ màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ và kính màu vàng, chiều cao hơn một mét tám, dáng người vạm vỡ nở nang, hắn thiếu chút nữa thì sợ tới tè cả ra quần.
"Khụ khụ ... đừng giết ta... khụ khụ ... ta... Một tay còn lại của Vương Đào cầm lấy gậy bóng chày, lắc lư ở trước mặt hắn, sau đó nói với giọng điệu lạnh lùng:
"Ngươi muốn làm gì? Đánh lén ta sao?"
"Không ... không phải! Ta cũng không biết nơi này có người...
Người này vội vàng giải thích.
Sau khi nghe được lời này, Vương Đào lại sâm mặt lại.
Đối phương rõ ràng đã phát hiện ra hắn, vậy mà còn muốn giấu giếm? Người này quả nhiên không có ý tốt!
Vương Đào dùng gậy bóng chày chọc vào ngực người này một cái.
"Ách -a 1
Sắc mặt người đàn ông lập tức tái xanh, nước mắt tuôn rơi như vỡ đê.
Vương Đào trước đây khi còn là diễn viên đóng thế, từng tiếp xúc với những cao thủ chơi vũ khí lạnh mà bên trong vũ khí lạnh đương nhiên bao gồm cả gậy.
Lão sư phụ nói, trong thực chiến, đối với người mới vung gậy đánh người kỳ thật không phải là chiêu thức tốt nhất, bởi vì gậy thường dài hơn nên tốc độ vung gậy chắc chắn sẽ không quá nhanh, dễ dàng bị né tránh, hơn nữa sức người có hạn, xem như đánh trúng thì cũng sẽ không tạo thành tổn thương quá lớn.
Nhưng "Dùng gậy đâm' vậy thì không giống, chỉ cần ngươi hung hăng đâm một gậy vào vị trí ngực của kẻ địch, thì ít người có thể chống đỡ được đòn trừ khi đã được huấn luyện chuyên nghiệp hoặc có đồ bảo hộ.
Vương Đào chưa bao giờ đánh nhau với người khác, các động tác diễn xuất của hắn đều được thiết kế đặc biệt nên không có cơ hội chiến đấu thực sự, hiện tại chỉ thử một cái như vậy, hắn chỉ có thể nói, lão sư phụ đúng là lão sư phụ, một đâm nhẹ nhàng này quả nhiên làm người ta không chịu nổi.
"Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, tại sao ngươi lại muốn đánh lén ta?"
Vương Đào đậu xe ở bên ngoài quảng trường, vị trí trung tâm mua sắm này chắc là không nhìn thấy xe của hắn, thời điểm hắn giết zombie, trên người cũng không mang theo vật tư nào khác, cho nên ở trong mắt người sống sót tại trung tâm mua sắm này, hắn chắc là một người bình thường không có vật tư gì, đối phương căn bản không cần thiết phải đi đánh lén hắn ... Vương Đào rất không hiểu, cộng với đức tính tò mò của mình, cho nên hắn muốn biết đáp án.
"Ta, ta thực sự không... không muốn đánh lén..."
Người kia vẫn không chịu thừa nhận điều đó.
Miệng cứng như vậy sao?
Vương Đào lúc đầu cho là hắn cãi bướng, chuẩn bị chọc hắn phát nữa, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của hắn có chút ủy khuất, Vương Đào tạm thời dừng lại, buông hắn ra.
“Ngươi tên là gì?”
"Ta, khu khụ - ta tên là Dương Lão Thất ... Ta thật sự không phải đánh lén..."
Dương Lão Thất lại quỳ trên mặt đất, che ngực ho khan, trong lòng cảm thấy oan ức al
Trước đó hắn ở trên tâng đã nhìn thấy rõ ràng Vương Đào dùng rìu bổ một nhát vỡ đầu zombie, Vương Đào đối phó với đám zombie trên quảng trường giống như đánh chuột đất vậy! Chỉ có những người thực sự chiến đấu với zombie mới có thể hiểu được Vương Đào rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào! Một mình Vương Đào đoán chừng có thể giải quyết đám người bọn họ một cách nhẹ nhàng!
Đối mặt với cường giả như vậy, cho hắn mười cái lá gan hắn cũng không dám động thủ với người al
Sở dĩ hắn bí mật đi xuống là vì hắn ở trên tầng nhìn thấy rõ ràng Vương Đào tiến vào cửa hàng nhưng lại một mực không có đi lên.
Lão đại bọn họ cũng không rõ Vương Đào đang làm cái gì ở bên dưới, thậm chí không rõ Vương Đào đã rời đi chỗ khác hay chưa, cho nên mới phái hắn xuống xem tình huống.
Kết quả hắn còn chưa nhìn thấy người đâu thì đã bị đánh ngã, thậm chí còn không có hắn cơ hội giải thích.
Trong một phút ngắn ngủi vừa rồi, Dương Lão Thất cảm giác như mình đã chết mấy lần.
Ma quỷ, người này quả thực chính là ma quỷ! "Thật không phải đánh lén ta sao?" Vương Đào không nói nên lời, nhưng hắn cũng không có một chút áy náy nào, bởi vì người này nói láo là thật, xem như không phải đánh lén vậy chắc chắn cũng không có ý tốt gì.
"Ta cho ngươi một cơ hội giải thích, nếu như lý do không làm cho ta hài lòng vậy thì thật xin 16i
Vương Đào vung vẩy gậy bóng chày gắn đỉnh thép trong tay, nói với giọng lạnh lùng.
"Khụ khụ —_—_ "
Trong lòng Dương Lão Thất có chút lo lắng, tuy rằng Vương Đào không có nói 'Thật xin lỗi' là như thế ào, nhưng hắn không dám đánh cược, hơn nữa trải qua hơn một phút tiếp xúc ngắn ngủi này, hắn biết người này tuyệt đối không phải là người hiền lành gì! Nhưng lý do cũng không có dễ tìm như vậy, hắn cũng không thể nói là lão đại hắn đang cố ý đê phòng đối phương đi!
Lão đại ... đúng rồi!
Dương Lão Thất đột nhiên linh cơ khẽ động.
"Khụ khụ, là như thế này, lão đại của chúng ta nhìn thấy ngươi đi qua đây, muốn bảo ta xuống mời người đi lên! Đúng rồi, là mời, ta là tới mời ngươi đi lên!"
Dương Lão Thất cảm thấy rất hài lòng đối với lý do này của mình, hắn không phải tới đánh lén mà là tới mời người đi lên! Chuyện này là chuyện hiểu lâm!
Dưới loại tình huống này, hắn cũng không trông cậy vào việc đối phương áy náy hay gì, hắn chỉ hy vọng đối phương sẽ không tra tấn hắn là được rồi.
"? Lão đại? Mời? Các ngươi có bao nhiêu người?"
Vương Đào lập tức hỏi.
"Lão đại của chúng ta tên là Tào Hâm, từng kinh doanh quân áo ở đây, ta là nhân viên của hắn, chúng ta bây giờ có tổng cộng bốn người, ở ngay tang cao nhất! Lão đại của chúng ta muốn mời ngươi đi lên tâng nói chuyện...
Dương Lão Thất không dám giấu giếm, vội vàng nói những tin tức này ra, tuy mời là giả hơn nữa hắn cảm thấy Vương Đào hẳn là không dám đi...