Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 90 - Chuong 90: Chao Nguoi Ta La Tran Trang.

Chuong 90: Chao nguoi ta la Tran Trang. Chuong 90: Chao nguoi ta la Tran Trang.Chuong 90: Chao nguoi ta la Tran Trang.

Vương Đào biết người này không nói lời nói thật.

Nhưng hắn bây giờ có hơn một ngàn máu, có siêu năng lực, trên người còn có tấm thép, có Cánh Tay Phải Trùng Phong và một khẩu súng lục chứa đầy đạn ở thắt lưng... chỉ dựa vào thực lực này của hắn, đánh không lại một số quái vật zombie thì thôi, chẳng nhẽ còn không đánh thắng được mấy người? Hơn nữa Vương Đào muốn biết tầng một rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, có phải là từng có con zombie đặc thù nào từng tới đây hay không...

Đương nhiên, nếu như hắn thật hiểu lầm, tính cách của những người may mắn sống sót này đều không tệ lắm, vậy hắn cũng có thể chiêu mộ người ta vào trong căn cứ, mang một người sống sót tới là sẽ gia tăng không ít điểm cống hiến.

"Dẫn đường!"

Vương Đào nói thẳng.

"A2 A a, được..." Dương Lão Thất tham kêu khổ không ngừng, hắn không ngờ tên to con này lại dám đi lên! Hắn sợ trở về sẽ bị lão đại lột da, nhưng lại không có dũng khí để chống lại Vương Đào, thế là chỉ có thể uất uất ức ức mà dẫn Vương Đào lên tầng.

Vương Đào không nhanh không chậm di theo sau lưng Dương Lão Thất, nâng cao cảnh giác, mặc dù cảm thấy mình có thể đối phó với những người sống sót này, nhưng hắn sẽ không bất cẩn.

Cầu thang trong trung tâm mua sắm cũ này rất rộng, tâm nhìn rất tốt, đi được vài bước, Vương Đào đã nhìn thấy người ở tâng trên.

Tổng cộng có ba người, phù hợp với số người mà Dương Lão Thất nói, trong tay những người này đều có vũ khí như gậy, ống thép.

Nhìn thấy Vương Đào đi lên, những người này hiển nhiên có chút kinh ngạc, đều nhìn về phía người đàn ông đầu trọc cao hơn 1,7 mét ở giữa.

Người đàn ông đầu trọc hung tợn trừng mắt nhìn Dương Lão Thất, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười rất khách khí. "Chao nguoil Ta ten la Tao Ham, ta tung kinh doanh quần áo ở chỗ này ..."

Sau khi đến gần hơn, Vương Đào mới phát hiện ra một số vùng da hở của Tào Hâm có đầy hình xăm.

Vương Đào cũng không có kỳ thị hình xăm, nhưng ngươi là một người buôn bán kinh doanh, với hình xăm như vậy trên người, đây có phải là một công việc kinh doanh nghiêm túc?

"Chào ngươi, ta là Trân Tráng."

Vương Đào nói bừa ra một cái tên.

"Chào mừng chào mừng!"

Người đàn ông đầu trọc từ xa đưa tay ra, Vương Đào ngược lại lại cho đối phương thể diện, đưa tay bắt tay với hắn một chút.

Sau khi người đàn ông đầu trọc đến gần Vương Đào, hắn lập tức cảm được một cỗ áp lực phả vào mặt, đặc biệt là chiếc rìu dính đầy máu trên thắt lưng, hắn cảm thấy có lẽ mình không thể chống đỡ được chiếc rìu của đối phương...

Cảm giác của những người khác càng rõ ràng hơn, trong mắt bọn họ, lão đại của họ đã là một người đàn ông cơ bắp vạm vỡ, bình thường nhìn thôi đã rất áp lực, nhưng hắn so với Vương Đào vậy đơn giản chính là trẻ con gặp người lớn, dáng người lão đại tối thiểu còn nhỏ hơn gần hai vòng so với Vương Đào, đặc biệt trên mặt Vương Đào còn đeo một chiếc khăn có hình đầu lâu, bên hông còn cài lấy mấy gài vài chiếc rìu nhuốm máu ... trông hắn giống hệt nhân vật trùm phản diện trên TVI

“Tới, mời vào trong!"

Người đàn ông đầu trọc rất nhiệt tình dẫn Vương Đào tới một căn phòng có cửa mở.

Vương Đào cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, đặc biệt là những người này, không ai trong số họ có siêu năng lực hay thuộc tính ẩn, nhưng ít nhiều họ đều đã tiêu diệt zombie và thanh máu trên cơ bản đều hơn 100 một chút.

Người có thanh máu nhiều nhất là lão đại của bọn họ với [205/205] máu, với số này có lẽ đã giết chết khoảng 20 con zombie.

Tầng ba của trung tâm mua sắm được bố trí tương tự như tâng một, đều được chia ra từng khu vực, tuy nhiên, những khu vực khác đều bị thứ gì đó phá hỏng, chỉ có thể vào được từ khu vực bên trái và bên phải. Bên phải là đại sảnh nơi người đàn ông đầu trọc và những người khác ở.

Bên trái là một cánh cửa sắt nhỏ được khóa bằng dây xích sắt rỉ sét, hình như là nhà kho, Vương Đào liếc nhìn cánh cửa sắt, sau đó đi theo người đàn ông đầu trọc đi vào đại sảnh.

Trong đại sảnh có mùi nước khử trùng rất khó ngửi, cho dù Vương Đào có đeo khẩu trang cũng không thể tránh khỏi.

"Trần tiên sinh, uống chén nước chứ?"

Tào Hâm cầm một chiếc ấm có lớp sơn bong tróc và một chiếc cốc đựng nước không phân biệt rõ được là màu vàng hay màu trắng, hỏi Vương Đào.

"Không cần."

Vương Đào đánh giá đại sảnh này.

Trong đại sảnh trang trí rất cổ điển, giống như phong cách của ba mươi năm trước, rất nhiều quần áo đều được chồng chất lên ở nơi này, như thể quần áo dùng để làm giường, bốn người bọn họ ngủ ngay ở chỗ này.

Đại sảnh có hình chữ nhật, mấy người đều ở đầu bên này nơi có ánh sáng tương đối tốt, đầu bên kia tối đến mức khó nhìn rõ bên trong có gì.

"Các ngươi rất lợi hại a, có thể sống thoải mái như vậy trong ngày tận thế."

Vương Đào nói một câu không mặn không nhạt.

Bốn người bao gồm cả Dương Lão Thất bị giáo huấn trước đó thanh máu đều đầy, ở trong tận thế này xem như tương đối khá, dù sao trong căn cứ Thủy Trạch còn có không ít người thanh máu đều không đầy đây.

"A ha ha, may mắn, may mắn mà thôi! Nhưng chúng ta cũng sắp hết đồ ăn rồi, ta còn đang lo không biết lấy đâu ra đồ ăn..."

Tào Hâm sờ lên cái đầu trọc của mình với vẻ mặt u sầu.

Vương Đào nhìn chằm chằm vào Tào Hâm.

Hắn đây là đang sợ mình tới cướp đồ ăn sao? Nói cách khác, bọn họ khả năng còn có không ít đồ ăn?

Thân thể Tào Hâm đột nhiên cứng đờ lại.

Mặc dù dưới cặp kính màu vàng, đôi mắt của Vương Đào có chút mờ đi, nhìn không rõ, nhưng hắn cảm giác như đang bị dã thú nhìn chằm chằm vào, máu toàn thân như thể đông cứng lại!

Loại cảm giác này ... giống như là bị con zombie trước đây để mắt tới vậy!

Ở trong tận thế, Tào Hâm có thể sống đến tận bây giờ, giác quan thứ sáu của hắn chiếm công lao rất lớn, hắn có thể cảm nhận được người trước mắt này rất nguy hiểm! Thậm chí còn nguy hiểm hơn những gì hắn nhìn thấy trước đói!

Vương Đào thu hồi ánh mắt.

Hắn bước đến bên cửa sổ, mở rèm ra, từ đây anh có thể nhìn thấy tình huống của một phần của quảng trường, những zombie mà hắn giết chết trước đó đều còn đang nằm ở nơi đó.

"Khục, trước đó trong lúc vô tình nhìn thấy được bộ dáng anh hùng của Trần tiên sinh, ta thực sự kinh ngạc al Lúc ấy ta nghĩ nếu như mời Trần tiên sinh đến một chuyến vậy chính là sự may mắn của ta! Không nghĩ tới lại khéo như thết"

Tào Hâm nhanh chóng mở miệng nói có hơi nịnh bợ.

Dương Lão Thất bên cạnh nghe được điều này, thiếu chút nữa thì muốn nói vị Trân tiên sinh này là hắn dẫn tới, tuy nhiên khi nhìn lão đại đột nhiên quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, Dương Lão Thất toát mồ hôi lạnh.

Nguy rồi, lão đại là nói dối!

Dương Lão Thất thâm kêu khổ, hắn biết mình sẽ nếm mùi đau khổ sau khi vị Trần tiên sinh này rời đi.
Bình Luận (0)
Comment