Chương 91: Được rồi, vậy ta sẽ
Chương 91: Được rồi, vậy ta sẽChương 91: Được rồi, vậy ta sẽ
không quấy rây.
Vương Đào biết rõ người này đang tâng bốc mình, nhưng không thể không nói, loại lời tâng bốc này nghe vào cảm thấy rất thoải mái, hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy, khó trách trên TV luôn có một hai người chuyên nịnh nọt người có quyên lực.
Đương nhiên, không cần biết là trong lòng nghĩ như thế nào, sắc mặt Vương Đào cũng không có sự thay đổi nào, ra ngoài lăn lộn kiếm sống nhiều năm như vậy, chút phẩm chất đức hạnh đó vẫn phải có.
"Vậy ta tham quan nơi này của ngươi một chút, ngươi chắc sẽ không ngại chứ?"
Vương Đào đột nhiên hỏi.
". Không ngại, không ngại! Ta đưa ngươi di
Trên mặt Tào Hâm nở ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, sau đó tự mình đi trước dẫn đường.
Vương Đào không nhanh không chậm đi theo sau lưng hắn, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh vừa thản nhiên hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra ở tầng dưới vậy? Làm sao nó lại bị phá hủy thành như vậy?”
Nhắc tới điều này, trên mặt Tào Hâm đột nhiên xuất hiện một hoảng sợ.
"Trần tiên sinh ngươi không biết, nửa tháng trước, trong trung tâm mua bán xuất hiện một con zombie siêu đáng sợ! Nó hình như cao tới ba bốn mét, toàn thân đầy cơ bắp! Nó đập nát mọi thứ mà nó nhìn thấy, toàn bộ trung tâm mua sắm thiếu chút nữa thì bị nó phá hủy! Nếu không phải nó giống như nhìn thấy cái gì bị thu hút đi vậy chúng ta xong rồi..."
"Cao ba bốn mét..."
Sắc mặt Vương Đào lập tức trở nên nghiêm túc.
Hình thể con zombie này có hơi dọa người a, zombie lớn nhất mà hắn từng gặp trước đây chính là Zombie Bạo Khủng giả, cũng chính là Zombie Búa Tạ, chiều cao của chúng hơn hai mét rất vạm vỡ rồi, gây áp lực rất lớn cho Vương Đào.
Zombie cao ba bốn mét ... Vương Đào đã không cách nào tưởng tượng đến cùng lớn tới cỡ nào. Vương Đào lại đưa mắt nhìn Tào Hâm, ánh mắt hoảng sợ kia không giống như là giả, loại chuyện này cũng không cần thiết phải lừa hắn, dù sao sự phá hoại ở tâng một là rất rõ ràng.
"Vậy các ngươi thật rất may mắn."
Vương Đào nói một câu.
"Cũng phải, chúng ta có thể sống đến bây giờ, vận may quả thật là không tệ."
Tào Hâm hơi có chút tự đắc.
Tuy nhiên, khi phát hiện ra nơi ánh mắt Vương Đào nhìn vào, sắc mặt hắn lập tức trở nên lúng túng.
"Bốn người các ngươi có khá nhiều đồ ăn để ăn, các ngươi còn thừa nhiều như vậy thế mà còn nói sắp ăn hết rồi?"
Nhìn vào đống hủ tiếu, đồ ăn nhẹ và các loại đồ ăn, Vương Đào mở miệng nói có chút trào phúng.
"Khụ khụ, phòng ngừa chu đáo, phòng ngừa chu đáo đi!"
Tào Hâm nhìn thấy Vương Đào nhìn chằm chằm vào chính đồ ăn của mình, trên mặt hắn lộ ra một chút vẻ đau lòng, rồi lại ra vẻ phóng khoảng nói: "Trần tiên sinh, gặp nhau tức là có duyên, chúng ta có thể gặp nhau trong tận thế, đây đều là duyên phận rất lớn al Ta thấy ngươi không mang theo thứ gì, chắc là đi ra để vơ vét vật tư phải không? Ta cũng không nói gì khác, ngươi chỉ cần chọn bất cứ một túi nào mang đi! Coi như Tào Hâm ta kết giao với ngươi người bạn này!"
Vương Đào có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái.
Người này, thật hiểu chuyện al
Đã người ta hiểu chuyện như vậy, vậy Vương Đào cũng không tiện từ chối ý tốt của người ta.
"Ngươi, đi chọn một túi đi."
Vương Đào nhìn vào Dương Lão Thất nói.
Dương Lão Thất lập tức cảm nhận được ánh mắt tràn ngập sát khí đang nhìn về phía chính mình.
Hắn không dám nhìn vào mắt lão đại, hắn chỉ có thể kiên trì bước đi tới chỗ những đồ ăn này và chọn một túi.
Vương Đào cũng không hề để ý tới những thức ăn này, ánh mắt của hắn dần dần thích ứng với bóng tối ở đâu thì đánh giá xung quanh.
Vương Đào có thể cảm nhận được rõ ràng, nơi này có không ít dấu vết chiến đấu, còn có một số vết máu đen, không biết có phải là của zombie hay không, hơn nữa bên kia có mùi lạ, mùi thuốc sát trùng đã có chút không ép được.
Cuối hành lang này có mấy tủ rỗng trưng bày, vốn là dùng để đựng một số đồ trang sức, nhưng bây giờ lại chứa đầy những thứ bừa bộn như giấy vệ sinh, tua vít, giẻ lau các loại, trên giấy vệ sinh còn có một chút máu đen, Vương Đào một mặt ghét bỏ.
Tào Hâm nhìn thấy Vương Đào cảm thấy tương đối hứng thú đối với những vật nhỏ này, lập tức giống như thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn nhân lúc Vương Đào không để ý tới, hung hăng đá một đá vào mông của Dương Lão Thất, sau đó cho hắn một cái lườm hung tợn, giống như đang nói: "Chọn bừa một cái là được rồi, ngươi thế mà thật đúng chọn cho hắn một cái túi tốt nhất al"
Dương Lão Thất một mặt oan ức: Vừa nay người bị đòn không phải ngươi...
Vương Đào chỉ là tùy ý nhìn chung quanh, nguyên nhân đầu tiên hắn tới là xem những người này muốn làm gì, có phải muốn giết hắn hay không, nguyên nhân thứ hai là xem những người này có xứng đáng được chiêu mộ vào căn cứ sống sót hay không, cũng xem như là tích lũy một chút điểm cống hiến.
Nhưng sau màn trao đổi đơn giản này, Vương Đào đã loại bỏ cả hai lựa chọn.
Trong nhóm này không có người nào nói ra sự thật, hơn nữa nhìn qua cũng không phải người tốt, Vương Đào dẫn bọn họ về căn cứ là chuyện không có khả năng.
"Ừm?"
Đột nhiên, Vương Đào chạm vào một miếng sắt nhỏ trên kệ, trên miếng sắt có một dãy số có sáu chữ số, nhìn có chút quen thuộc.
"Trần tiên sinh! Đã chọn xong cho ngươi rồi!"
Giọng nói run rẩy của Dương Lão Thất vang lên từ trong góc.
Vương Đào quay đầu lại, Tào Hâm Đang nhìn hằm hằm vào Dương Lão Thất lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười. "Trần tiên sinh, đây là tấm lòng thành của ta, xin ngươi nhất định phải nhận lấy!"
Vương Đào nhìn bao gạo 10kg được đóng gói cẩn thận, không khách khí nhận lấy, sau đó lập tức đi vê phương hướng ra ngoài.
"Được rồi, vậy ta sẽ không quấy rầy."
Nhìn thấy Vương Đào muốn rời đi, Tào Hâm mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trần tiên sinh, chúng ta có duyên gặp lại!"
Vương Đào quay đầu nhìn hắn một cái, không nói gì, lập tức xuống tầng.
Thẳng tới Vương Đào rời khỏi trung tâm mua sắm và bước vào màn mưa, mấy người Tào Hâm giống như lập tức thả lỏng xuống, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
"Hô-"
"Người này mang tới cho ta áp lực quá lớn! Hắn đứng ở đằng kia ta thở mạnh cũng không dám!"
"A không phải chứ, ta cũng không dám đối mặt với hắn..."
Ba tên tiểu đệ xì xào bàn tán.
"Không phải chỉ có khổ người lớn một chút sao? Này đã dọa các ngươi rồi? Một đám vô dụng!"
Tào Hâm tức giận mắng một câu.
Các tiểu đệ lập tức không nói thêm gì nữa, Dương Lão Thất rất muốn nói một câu, lão đại ngươi vừa rồi cũng không thấy có thái độ này a.
"Được rồi, người đã được đuổi đi, cũng đừng quản hắn nữa, má nó, đi lấy hàng của chúng ta đi! Ta muốn phát tiết một chút - đi nhanh lên!"
Ba tên tiểu đệ lập tức đi đến cánh cửa bên trái câu thang được khóa bằng dây xích sắt ri sét, dùng chìa khóa mở cửa.
Rầm râm ——
Cánh cửa sắt phát ra âm thanh chói tai, bên trong tối om.
Một tiểu đệ trong đó câm đèn pin đi vào, hai người khác đi theo.
"Ngô ngô —— "
Trong kho hàng đột nhiên truyền đến hừ hừ, sau đó một người phụ nữ trần truồng, trên người bị quấn dây xích sắt, đầy vết thương, miệng bị dán băng dính, khuôn mặt chết lặng bị lôi ra ngoài.