Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 93 - Chương 93: Cô Ta ... Là Vợ Sắp Cưới Của Ta

Chương 93: Cô ta ... là vợ sắp cưới của ta Chương 93: Cô ta ... là vợ sắp cưới của taChương 93: Cô ta ... là vợ sắp cưới của ta

Mặc dù nói tay chân bị cắt đứt không thể tái tạo được nhưng chỉ như vậy thôi đã rất ấn lợi hại rồi.

Trong tình huống bình thường, nếu muốn khôi phục lượng máu của mình, chỉ có thể dựa vào việc điều trị, ăn uống, nghỉ ngơi và ngủ với Đinh Vũ Cầm có thuộc tính ẩn Bổ Huyết bao.

Những phương thức này đều rất chậm, hơn nữa không tiện, nhưng 'Túi Chữa Bệnh không chỉ mất có 10 giây đồng hồ mà còn có thể cất vào bên trong không gian ba lô! Thứ này thế nhưng là quá tiện!

Ở một mức độ nào đó, điều này giống như thuốc ức chế, xem như là nửa cái mạng!

"Nói theo một cách khác, giết chết zombie trước kia là bác sĩ là có thể tuôn ra "Túi Chữa Bệnh? Không biết có phải là 100% sẽ tuôn ra hay không, nhưng mặc dù có xác xuất nào đi nữa vậy cũng đáng giá để ta mạo hiểm..."

Trân Tráng trước đó từng nói với Vương Đào, Bệnh viện Đệ Nhất của huyện Thủy Trạch có rất nhiều zombie, mặc dù chỗ đó có rất nhiều zombie đặc thu, rất nguy hiểm, nhưng chắc chắn cũng sẽ có không ít zombie trước kia làm bác sĩ! Đó đều là Túi Chữa Bệnh al

"Sau này phải đi tới bệnh viện Đệ Nhất một chuyến, để xem có cơi hội hay không..."

Tầng hai của phòng khám bệnh có một phòng làm việc nhỏ, một gian phòng ngủ và một nhà kho nhỏ.

Trong văn phòng ngoại trừ máy tính xách tay và điện thoại di động ra, trong văn phòng không có thứ gì có giá trị, trong phòng ngủ chỉ có một ít quần áo, không có gì khác.

Mà Nhà kho nhỏ đã bị khóa lại, sau khi mở khóa cửa một cách dễ dàng, nhìn vào bên trong thấy mấy hộp thuốc và một số dụng cụ y tế, Vương Đào cười hắc hắc một tiếng, lấy đi hết toàn bộ.

Bỏ ra hơn hai mươi phút, Vương Đào cất hết tất cả những thứ này vào trên xe, tuy nhiên lúc này mặt trời đã xuống núi, vì lý do an toàn, Vương Đào quyết định nghỉ ngơi một đêm ở chỗ này, sáng ngày mai lại đi.

Một đêm không có gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau, sau khi đơn giản uống mấy bình dung dịch dinh dưỡng, Vương Đào rời khỏi phòng khám.

Bên ngoài mưa còn chưa ngừng, tuy mưa không lớn nhưng vẫn rất thích hợp cho việc đi lại.

Lúc nhìn thấy đại học Thủy Trạch đã là mười giờ.

Trước khi Vương Đào tiến vào căn cứ, cố ý nhìn về phía chỗ con Zombie Tự Bạo ngày hôm qua một chút, để xem nó còn ở đó hay không.

"A? Đi rồi?"

Trên con đường này chỉ còn lại một vài con zombie lẻ tẻ, Zombie Tự Bạo đã không còn.

"Được rồi, đi thì đi đi thôi."

Dù sao hắn muốn giết chết con Zombie Tự Bạo này vẫn là rất phiên phức.

Sau khi trở lại căn cứ, Vương Đào không có vội vàng nộp vật tư lên mà trước tiên là đi tới gặp Trần Tráng một chút.

Hắn muốn xem trước một chút xem Trần Tráng cần loại thuốc nào, sau đó nộp lên một chút, còn lại Vương Đạo định giữ lại cho minh.

"Nhìn thấy ngươi trở về an toàn, ta yên tâm!"

Trân Tráng nhìn thấy Vương Đào, lập tức võ vào ngực của hắn một cái.

"Ngươi xem một chút xem ngươi cần những loại thuốc nào, ta cho ngươi một phần danh sách."

Vương Đào lấy tờ danh sách sớm đã chuẩn bị đưa cho Trần Tráng.

"Khá lắm, ngươi thật đi tới phòng khám Bác Thụy? Lợi hại al Trước đó ta cũng từng nói với những thợ săn khác, nhưng bọn họ đều không dám đi..."

Trân Tráng lộ ra vẻ mặt vô cùng vui mừng.

"Vừa đúng tiện đường, hơn nữa cũng khá may mắn, chỗ đó không có mấy con zombie."

Vương Đào không có giải thích quá nhiều.

"Ta muốn những loại thuốc này, loại này ...." Trân Tráng đang giải thích tác dụng của một số loại thuốc cho Vương Đào, thì đột nhiên hỏi "Đúng rồi, trong phòng khám Bác Thụy bây giờ như thế nào?" "Rất bừa bộn, đã từng bị lục soát vơ vét, tuy nhiên ... trên tâng có một nữ bác sĩ rất nóng bỏng."

Vương Đào nhíu mày lại, chuẩn bị trêu chọc hắn.

'A? Nữ bác sĩ? Cô ta người đâu!"

Trân Tráng vội vàng mở miệng hỏi.

"Bị ta đập bể đầu -" Vương Đào cố ý dừng lại một chút, sau đó lại nói "Cô ta là zombie."

Trần Tráng há to miệng, lập tức trâm mặc.

Sau đó hắn nhìn vào Vương Đào, mở miệng nói với giọng buồn bã:

"Cô ta ... là vợ sắp cưới của ta, đã đính hôm được một tuần trước tận thế..."

"Thật xin lỗi."

Vương Đào có chút lúng túng.

Ý định ban đầu của hắn là trêu chọc Trần Tráng một chút, nhưng ai mà ngờ nữ zombie bị hắn đập chết kia lại là vợ sắp cưới của Trân Tráng...

Vương Đào lấy thuốc lá ra, đưa một điếu cho Trần Tráng, cũng châm lửa cho hắn.

"Ai, không sao, ta đã chuẩn bị tinh thần từ khi không thể liên lạc được với cô ấy... Haha, thực ra ta và cô ấy cũng chưa có tình cảm gì cả, chúng ta gặp nhau trong một buổi ra mắt vào năm trước."

Trân Tráng nhận lấy thuốc lá, hung hăng rít một hơi.

"Chúng ta thực sự không có tình cảm gì, thật, đơn giản chỉ là ta 33 tuổi, cô ấy 30 tuổi, chúng ta đều độc thân, hơn nữa đều không ghét nhau, sau đó thì thành, chỉ thế thôi, chúng ta đã ấn định một ngày vào tháng 6, cũng chính là tháng sau kết hôn, cô ấy nói muốn có con gái, để tuổi lớn hơn chút nữa mà sinh con thì không được tốt lắm, ta cũng thích con gái, nhưng ta thích có hai đứa con, tốt nhất là một trai một gái, đương nhiên, ta tôn trọng ý kiến của cô ấy, nếu như cô ấy không muốn vậy thì thôi... Trước ngày tận thế tới, ta ở bệnh viện, cô ấy ở phòng khám, sau khi gọi điện chúc buổi sáng tốt lành, virus zombie bùng phát, tới lúc ta muốn liên hệ với cô ấy lần nữa thì liên lạc thế nào cũng không được...'

Nói đến đây, Trân Tráng đột nhiên quay đầu đưa lưng ve phía Vương Đào nói:

"Ta đột nhiên nhớ tới ta còn có chút việc, ngươi đi trao đổi điểm cống hiến trước đi."

".. Được."

Vương Đào đứng dậy, từ đằng sau vỗ vào bả vai Trần Tráng, sau đó lập tức rời đi.

Sau khi chờ Vương Đào rời đi, Trân Tráng chậm rãi ngồi trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng.

"Tiểu Dung, là ta vô dụng..."

Vương Đào nhìn vào các loại thuốc trong danh sách, nhớ lại tác dụng những loại thuốc mà Trần Tráng vừa giới thiệu, sau đó hắn giữ lại những thứ hắn cho là có ích để cho bản thân dùng, còn lại chọn nộp lên để đổi lấy điểm cống hiến.

"Vương tiên sinh, ngài về rồi!"

Quách Siêu - phòng Tài Nguyên nhìn thấy Vương Đào mang theo một cái túi xách da rắn, lập tức một mặt cung kính chạy chậm mà tới.

Ngoại trừ Vương Đào ra, nơi này còn có mấy người nữa, trông cách ăn mặc chắc hẳn cũng là thợ săn, bọn họ nhìn thấy Vương Đào thì lập tức có chút kinh ngạc. Suy cho cùng, dáng người của Vương Đào có sức ảnh hưởng lớn đến thị giác, hắn đứng ở cửa, lập tức chặn hết ánh sáng trong phòng.

Vương Đào đặt bao tải xuống đất, cười nói:

"Nhìn xem giá trị bao nhiêu điểm cống hiến."

"Được rồi!"

Quách Siêu vội vàng mở túi ra, vốn tưởng là túi đựng thức ăn, nhưng khi nhìn thấy thứ bên trong thì lập tức kinh hô lên.

"Vãi nồi! Nhiêu thuốc như vậy!"

Mấy người khác nghe được tiếng kinh hô cũng đều quay đầu lại nhìn, nhìn thấy cả túi đều là thuốc, cả đám đều có chút không dám tin.

"Vãi chưởng! Người anh em rất trâu al Kiếm được nhiều thuốc như vậy!"

Một người theo bản năng mà mở miệng nói.

"A? Chỗ này rất nhiều sao?"

Vương Đào hơi nghi hoặc một chút, hắn thực sự nghi hoặc, bên trong một phòng khám chắc là có rất nhiều thuốc, hắn đây là nhặt số còn lại của người ta, không có nhiều, huống chỉ hắn còn giữ lại một ít...
Bình Luận (0)
Comment