Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 94 - Chương 94: Hướng Hồng Ban

Chương 94: Hướng Hồng Ban Chương 94: Hướng Hồng BanChương 94: Hướng Hồng Ban

Mấy người đều bị Vương Đào làm cho im lặng, bọn họ không chắc liệu Vương Đào có phải là đang trang bức hay không.

Quách Siêu đang kiểm kê thuốc vội vàng nói:

"Vương Đào tiên sinh mới đến căn cứ của chúng ta được ba ngày, có rất nhiều chuyện còn chưa được rõ ràng cho lắm”

"Khó trách, ta nói dường như chưa từng gặp qua ngươi ở trong căn cứt"

Những người kia lúc này mới chợt hiểu, một người trong đó mở miệng giải thích:

"Những thuốc này là rất nhiều! Lúc chúng ta ra ngoài vơ vét vật tư đều luôn tìm kiếm bên ngoài theo hình tròn lấy căn cứ làm trung tâm, các phòng khám, hiệu thuốc gì gì đó gân đây nhất có thể lục soát vơ vét thì đều đã sớm vơ vét, không có khả năng còn có nhiều thuốc như vậy, ngươi đây chắc là đi tới phòng khám và hiệu thuốc ở xa đúng không?"

Vương Đào mới ý thức được, khi người khác tìm kiếm vật tư, bọn họ đều mở rộng ra ngoài theo vòng tròn, hắn thì khác, hắn trực tiếp nhắm tới một địa phương, rồi lái xe tới đó...

"Như vậy a ... hoàn toàn chính xác, ta đây là lấy được trong phòng khám Bác Thụy."

Vương Đào cũng không có giấu giếm.

"Khá lắm, ngươi lại đi xa như thết"

"Phòng khám Bác Thụy cách căn cứ chúng ta tới hai ba cây số phải không?"

"Trâu!"

Mấy người đều rất kinh ngạc, bọn họ cũng không dám chạy tới nơi xa như vậy, mấy người vội vàng giới thiệu bản thân một chút.

"Này người anh eml Làm quen một chút, ta tên là Phiên Nguyên Công..."

Đối với những người có năng lực không cần biết lúc nào đều sẽ luôn được săn đón.

"Chào mọi người, ta tên là Vương Đào."

Sau khi giới thiệu ngắn gọn, mấy người rời đi, bọn họ mới ở bên ngoài một ngày, hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt.

Vương Đào lại chờ một lúc, lúc này Quách Siêu mới cầm máy tính nói với Vương Đào:

"Vương tiên sinh, những thuốc ngươi nộp lên này có thể đổi tổng cộng 31. 230 điểm cống hiến ..."

"Hả? Hơn ba vạn?"

Vương Đào có chút kinh ngạc.

Con số này còn muốn nhiều hơn so với sức tưởng tượng của hắn.

Điểm cống hiến trao đổi vật phẩm trong căn cứ của chúng ta không ngừng thay đổi, vật tư nào khan hiếm đòi hỏi điểm cống hiến cao, trong này có một số loại thuốc chính là những thứ hiện tại chúng ta đang thiếu nhất ... xin hỏi những thứ này có phải dùng để đổi hết điểm cống hiến không?

Quách Siêu vội vàng nói lời giải thích.

"Được đổi hết đi."

Vương Đào gật gật đầu.

Quách Siêu lập tức cầm lấy tiến hành một số thao tác.

"Vương tiên sinh, xin chờ một lát, sau khi hệ thống xác nhận, điểm cống hiến sẽ được chuyển đến tài khoản của ngươi."

Khoảng mười phút sau, điện thoại Vương Đào rung một cái, hắn mở ứng dụng tên là 'Căn Cứ Thủy Trạch' ra, ở trên biểu hiện điểm cống hiến tới sổ, hiện tại hắn đã có tổng cộng "31. 240/31. 370" điểm cống hiến.

Có điểm cống hiến, Vương Đào tự nhiên bắt đầu sử dụng, giữ lại cũng không có ý nghĩa gì

Ngoại trừ súng ống và thuốc ức chế không thể đổi ra, những thứ khác đều có thể đổi được, tuy nhiên, danh sách có thể đổi được lại không tính nhiều, Quách Siêu nói cho hắn biết tạm thời cũng chỉ có những thứ này, sau này có thể sẽ bổ sung.

Thế là, Vương Đào đổi ba chiếc áo chống đạn bằng gốm, bộ đàm công suất lớn và vài chiếc rìu chữa cháy.

Chưa kể áo chống đạn có thể chịu được một số đòn tấn công, nhưng điều quan trọng nhất là có thể phòng bắn lén, mặc dù tạm thời không có ai thù địch với Vương Đào, nhưng hắn không dám hứa chắc sau này sẽ không có, cho nên an toàn một chút cũng không sai.

Bộ đàm công suất lớn đương nhiên là để cho hắn sử dụng, mấy cái bộ đàm trong tay hắn đều là công suất thấp.

Rìu chữa cháy thì càng không cần phải nói, trước đó chính Vương Đào vẫn luôn không lục soát vơ vét được, rìu chữa cháy hắn dùng hiện tại đều là đổi từ căn cứ, bây giờ thấy lại có nhiều rìu như vậy, hắn dứt khoát đổi hết, thứ này đối với Vương Đào hiện tại mà nói là vật phẩm tiêu hao, nhỡ đâu dùng hỏng cũng còn có dự phòng, hơn nữa Vương Đào muốn luyện ném rìu một chút, lấy lực lượng bây giờ của hắn, nếu không học một số kỹ thuật ném sẽ thật lãng phí.

Thật ra thì nếu như có nỏ, cung, loại vũ khí tầm xa thì tốt hơn, xem như Vương Đào không biết dùng thì hắn cũng có thể học, dù sao thứ này tạo ra tiếng động nhỏ, trong tác chiến quy mô nhỏ, thích hợp hơn so với súng, nhưng rất đáng tiếc, trong danh sách trao đổi lại không có những thứ như vậy.

Nghĩ cũng phải, nếu thợ săn lục soát vơ vét được thứ gì như thế này, nhất định sẽ dùng cho bản thân mình, không có khả năng nộp lên.

"Về sau lưu ý một chút, huyện Thủy Trạch lớn như thế này chắc là sẽ có những thứ này..."

Vương Đào thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì đột nhiên——

Bùm! Bùm! Ngoài căn cứ mơ hồ truyền đến hai tiếng vang.

Vương Đào quay đều về phía Quách Siêu hỏi:

"Ngươi có nghe thấy tiếng vang bên ngoài không?”

"A?" Quách Siêu sửng sốt một chút/Ta không nghe thấy a? Ta chỉ nghe thấy tiếng mưa thôi..."

Vương Đào không nói thêm gì nữa, xách đồ chạy ra ngoài.

Khu hành chính cách cổng không xa nên Vương Đào lái xe thẳng đến đó, thời điểm đi tới cổng, chỉ thấy một đám lính đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm súng ghé vào trên lỗ châu mai (hốc bắn súng).

Vương Đào đội mưa xuống xe, vội vàng hỏi:

"Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thấy là Vương Đào, một người lính trong đó lớn tiếng trả lời:

"Bên ngoài căn cứ xảy ra một vụ nổ! Vẫn chưa rõ chuyện gì đã xảy rat"

Nghe được điều này, Vương Đào biết mình không có nghe nhầm, quả nhiên có tiếng vang!

"Cộc cộc cộc —— cộc cộc cộc —— bùm!"

Lúc này, bên ngoài lại truyên tới một tràng tiếng súng và tiếng nổ.

Một người lính vội nói:

"Có thể là người của chúng tai"

Trước mắt người có súng ở nơi này là súng trường và súng tiểu liên và chỉ có binh lính ở căn cứ Thủy Trạch mới có.

Vương Đào đi tới bên cạnh tường, từ lỗ châu mai nhìn ra, bên ngoài cũng không có zombie, đều là những hạt mưa to.

Không bao lâu, lại có những người khác chạy tới, trên cơ bản đều là thợ săn và binh lính.

Hàn Nhị cũng ở trong số đó, cô cầm ô đi đến chỗ Vương Đào.

"Ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?”

"Vừa rồi bên ngoài phát sinh một tiếng nổ, sau đó thì tiếng súng vang lên..."

Vương Đào giải thích ngắn gọn.

"Không phải là bọn họ chứ..." Trên mặt Hàn Nhị lộ ra vẻ u sâu.

"Ai?"

"Hướng Hồng Bân và đội do hắn lãnh đạo."

"Là hắn... "

Hướng Hồng Bân là một trong bảy tên Ủy viên của căn cứ, Vương Đào tự nhiên biết cái tên này, lần trước đội ngũ ở trên phố thương mại dùng súng bắn phá zombie cứu chồng của Hàn Nhị, chính là do Hướng Hồng Bân lãnh đạo - đây là chuyện gần đây Vương Đào mới biết.

"Chồng ta khả năng cũng ở đó..."

Hàn Nhị nắm chặt nắm đấm lại.

Vương Đào đột nhiên nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi có thể cảm nhận được tình huống bên đó không?”

Hắn nói tự nhiên là siêu năng lực của Hàn Nhị.

"Không được, quá xal"

Hàn Nhị lắc đầu, vừa rồi cô đã thử rồi.

Cô có chút do dự, có nên đi ra ngoài xem một chút hay không, mặc dù bây giờ bên ngoài chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, nhưng dù sao chồng cô rất có thể cũng đang ở đó ...

Lúc này, một người lính chạy tới, nói với mọi người:

"Vừa có liên lạc, bên ngoài là đội ngũ của Hướng đội trưởng, hắn bảo chúng ta đừng tới, bên đó rất nguy hiểm, chính bọn họ có thể đột phá trùng vây!"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment